Moutain, Hill, Climbing

THANH XUÂN-Chuyến đi xuống biển lên rừng-

Đó là những ngày cuối năm tết Đinh Dậu 2017.

Kì nghỉ khá dài. Sau khi lo xong bổn phận, mình cùng má Phúc, Jessy, Silver của hội Tưng Tưng Phượt làm chuyến xuống biển Penang, quay ngược qua Langkawi rồi trồi đầu lên đồi chè lớn nhất nhì thế giới Cameron Highland.

Đó một cú hích từ biển lên rừng ngoạn mục.

George Town, Penang chào đón chúng tôi bằng một buổi chiều nắng nhẹ. Nóng thôi rồi. Cũng may là cũng sát biển nên đỡ phần nào.

Cái homestay trong khu phố cổ, không quá sập xệ, chứa đủ 4 người vừa khít.

Cất hành lí, chúng tôi quyết định dạo 1 vòng Penang.

Đi ra gần cảng, vô tình tấp vào một hàng nước trái cây, nghe xí xô xí xào, chị gái có khuôn mặt khả ái cất tiếng mời ngọt ngào, “vô uống nước đi anh chị ơi!”

Á đù! Chị Việt Nam hả?

Chời, không lẽ người Mã?!

Chị qua đây lập nghiệp hơn chục năm rồi, chồng chị nè!

Anh trai dễ xương, bẽn lẽn lấy nước đá & và 1 lon Coke Mã Lai cho mình.

Chào chị & chúc chị năm mới phát tàu, thấy lòng ấm áp ghê. Bởi, đi xa, nghe 1 tiếng chào mẹ đẻ thấy đời còn hồng làm sao (tuỳ hoàn cảnh nha).

George Town kiểu Hội An, cổ kính, kiến trúc nhà theo kiểu Ăng Lê, điểm xuyến Tàu. Tết Việt cũng trùng với chinese new year nên đâu đâu cũng giăng chữ Phúc ngược.

Search Google, thấy có 1 quán tàu phớ ngon nhứt nách. Đi muốn tét hàng giữa cái nắng feel like 41, cả đám bỏ cuộc vào 1 cái quán cà phê, cổng phủ bằng hai tấm vải kiểu Nhật, mà bên trong méo có miếng Nhật nào. Kiểu treo đầu dê bán cức choá.

Cuối cùng cũng kiếm được cái quán Tàu Phớ. Ngon không khác gì rì viu trên tripAdvisor. Mỗi đứa làm hai chén tràn bản họng. Quẹo vào quán kế bên nghe nói là bán món bánh ngọt ngon nhứt xứ Penang này.

Penang nổi tiếng về các tranh bích quoạ.

Đi lòng vòng khu phố bích hoạ, chụp 8k tấm. Kiểu phố theo bàn cờ, không sợ lạc. nhứt là Mịe Phúc Phạm, dặn 8000 lần quẹo trái, y rằng bả sẽ quẹo phải.

Cả đám đi viếng chùa Kek Lok Si, được mệnh danh là chùa Phật Giáo lớn nhứt Malay (nơi toàn Hồi Giáo/Ấn Độ Giáo). Quỳ ngay chính điện, cầu một năm hoà bình thế giới.

Tối xuống uống vài li bia ở 1 cái bar xinh xinh gần 1 trung tâm thương mại.

Coá một thằng trai tây nó địa. Nhưng lúc đó ngại chết mợi. Nên lảng lảng như dẫm phải cứt. Giờ thì mầy chết với tao! Hén.

Về sớm, ngủ mai đi Langkawi.

Không nhớ từ Penang làm sao đi Langkawi, hình như đi tàu. Vì Langkawi cũng là đảo.

Biển Langkawi đẹp, không sạch, không đẹp bằng Nha Trang. Chắc xách dép cho Nha Trang. Book một cái tour đi đảo.

Mà thiệt ra service cũng í ẹ. chả có gì để kể.

Mấy ngày trời đi lanh quanh, kiếm được chổ bán rượu Đức, ngon muốn xĩu, mà keo méo dám mua.

Nhìn thèm mà ngó lơ.

Langkawi, có cái SkyBridge ngắm toàn cảnh đảo. đây là một trong những cây cầu treo dài nhất thế giới ở độ cao 125 m.

Cũng chả có gì đặc biệt. Người đông như cầu golden Bridge ở Đà Nẵng, mà còn hụt lịch sự nữa chứ.

Cả đám quyết định xuống núi ra Eagle Square ngắm hoàng hôn.

Nguyên cái cảng, chim toàn chim. Có một chim to khủng khiếp ngay chổ cái mũi nhô ra khỏi vịnh.

Ngồi ở một quán kem ngay gốc bên kia, nhìn hoàng hôn trôi tuột qua từng viên kem dở ẹc qua bao tử.

Để gỡ gạc, chúng tôi lên đường đi Cameron, miền đất hứa trong chuyến đi này.

Và mãn nhãn, xứ này không phụ lòng người.

Cái homestay ngay bên lưng chừng ngọn đèo, cho phép nhìn xa xa là mấy cái farm, che bằng mấy tấm lợp trăng trắng.

Anh chủ nhà hời ơi dễ thương, đưa đón tận răng. Còn chỉ từng li từng tí.

mày nên làm này, ko nên làm kia, có gì hú tao, 10 phút tao chạy qua….Rủi là nó có vợ con rồi. nếu không chắc khó sống với mụ Silver.

Cameron Highland, không lạnh như Đà Lạt, nhưng hầu hết nhà cửa nằm trên những triền dốc. Uốn quanh. Không creepy & ma mị như Pai, Thailand.

Cameron có những con dốc khiến bạn ngẩn tò te, ủa ủa mình đang ở đâu ta?

Lang thang trên các con dốc trà, nhìn quanh là một màu xanh bất tận, lâu lâu thấy vài đóm trắng. Hoa trà. vài lùm chuối. mấy chiếc xe công nông đi gôm trà.

Ở góc độ nào đó, Cameron ăn đứt Cầu Đất Đà Lạt, nói chi tới Jeju, Hàn Quốc.

Xe dừng ở chân núi, chúng tôi leo len cái tea view point. Boh Tea, một hãng trà cỡ bự của khu này, bao tiêu hết cao nguyên Cameron.

Đông cũng vãi cả linh hồn.

Chắc trời lạnh, nên lòng ai cũng sảng khoái, nên bỏ qua cho nhau. Mọi việc kể như không.

Sau khi tham quan các tea farm, cactus farm, butterflies farm, insect farm, chúng tôi ghé một khu gọi là “Đường Hầm thời gian- Time Tunnel”.

Đó là một đường hầm ngắn ngủn!

Nhưng từng centimet, nó kể cho bạn nghe về lịch sử hình thành khu này, cuộc sống của người dân trước kì đô hộ của Nhật, rồi Anh, rồi giành độc lập, rồi kiến quốc, bla blah. Nói chung là đáng xem.

Thiệt là thiếu sót nếu bạn không ghé 1 cái lâu đài trà chiều ở Cameron House.

Trà ngon, bánh ngon, nguyên khu vườn như trong truyện cổ tích.

Nhạc chill chill. Đáng đồng tiền.

Steam-boat, là cái nồi lẩu á.

Nó y chang cái nồi lẩu ở Vietnam, hình tròn, chính giữa có 1 ống khói, có thể đặt than hồng vào để làm sôi nước ở hai bên.

Thằng chủ nhà xuýt xoa tụi bây phải ăn lẩu đi, trong khu chợ đêm có 1 hàng xịn xò lắm.

Hình như là lẩu chay hay sao á.

Mợ, nói thầm, thua má tao nấu nữa à nghen. Nhìn quanh ai cũng ăn như chết đói.

ok. i am fine.

Tết đến, xuân về nên mở lòng, khoan dung. Đón nhận và mỉm cười với nhau.

Chuyến đi khá suôn sẻ vì có bà mà khá picky, có tâm.

Cho tới bây giờ, minh luôn khắc cốt ghi tâm “đi đâu không quan trọng, đi với ai mới là yếu tố quyết định”

Penang, Langkawi, Cameron, đầu năm Đinh Dậu 2017.

Hình ảnh phục dựng, xin xỏ từ những thành viên đi chung.

Saigon, 02/02/2021

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s