Fitness, Yoga, Poledance

Vì sao tôi chạy?

Có khá nhiều người từ chiều thứ bảy tuần rồi đến hôm nay vẫn nhắn tin hỏi Andy có ổn không?

Dạ, em an toàn sau trận mưa hôm ấy rồi mọi người ơi.

Em đua 62/70km vật vã trong mưa ở cái xứ Đà Lạt vốn lạnh nay còn lạnh hơn với hơn 12 giờ đồng hồ chạy liên tục.

Chuyện đáng tiếc xảy ra, ai cũng có một bài học cho riêng mình. Không bênh ai, không chửi ai.

Trong phút sinh tử ấy, trong phút cô đơn giữa cái đồi Rada, hay Langbiang đu dây như spiderman hay trựơt như chơi lướt ván ấy, một mình chống gậy, bước từng bước chân mệt mỏi trên nền đất bùn lên khỏi mắt cá, mình bất giác nghĩ về cảm giác lạc giữa rừng Kala với 14 con người khác từ 1pm ngày hôm trước đến 1pm ngày hôm sau mới tìm được lối ra.

Và chuyến Bidoup, bốn con người lại chống chọi với cái lạnh, mưa, gió, và đói khát, sợ hãi bao trùm giữa màn đêm tĩnh mịch.

Và ở Cầu Đất năm nào, ba người chạy hố hơn 3KM vì không tìm thấy marker.

Những con người, dìu dắt nhau qua từng đồi thông, từng con suối mà chúng tôi phải dàn hàng ngang cùng nắm tay qua suối (giờ mới biết đó là cách khá là ngu, mới đọc note của bác người nhật), rồi bò từng centimet qua một cây cầu gỗ bắt qua con suối chạy xiết. Và rồi cho đến khi 9pm, chúng tôi mới được xe cỏ giải cứu & đưa về lán.

Một vài người bạn bảo mình sao điên thế, nguy hiểm thế mà vẫn lao đầu vào? Muốn chết à? Hay mắng yêu là chăn êm nệm ấm không nằm, tụm năm tụm bảy vào phá rừng phá núi….

Và tôi vẫn xỏ giày, đeo vest nước, băng băng vào rừng.

Có rất nhiều lúc trên đường chạy, tôi tự hỏi vì sao tôi chạy?

Nhớ một lần ở Siemriep, tôi chạy trong cơn mưa phùn quanh đền Angkor cổ kính, tôi cũng đặt 1 câu hỏi y chang như vậy.

Lần chạy ở ChiangMai, câu hỏi cũng len lỏi vào đầu khi tôi lướt qua một khu mộ cổ giữa cánh đồng thanh vắng lúc 4 giờ sáng.

Rồi ở Quy Nhơn, tôi lại tự hỏi vì sao tôi chạy khi nhìn thấy một chị gái ngã quỵ giữa đường vì kiệt sức hoặc bị chuột rút.

Rồi ở Mộc Châu, tôi lại hỏi câu hỏi ngu xuẩn đó khi hai chân bị chuột rút đau đến mức làm đứt luôn sợi dây kháng lực của cây gậy trên tay.

Lý do rất đơn giản: Chạy để biết mình còn có thể chuyển động.

Chạy để hiểu được khả năng của từng thớ thịt, bó cơ, từng mạch máu có ổn không.

Chạy để biết được suy nghĩ của mình có thực sự là của mình nữa hay không.

Chạy để hiểu hơn về trái tim của chính mình.

Chạy, đơn giản là sự kết nối giữa bản thân với từng KM đường đất, đường núi, đường rừng, và cả thiên nhiên, mẹ đất.

Mỗi lần bàn chân của bạn đặt lên miếng đất, bạn cảm nhận được sự tiếp xúc giữa bạn và thiên nhiên. Mềm mại. thô ráp. Và sự thức tỉnh.

Chạy cũng là một sự trốn tránh để tìm cách đối mặt với hiện thực.

Chạy để chinh phục bản thân mình.

Chạy để cảnh báo chính bản thân mình là mày già rồi, mày có nghe tiếng lắc rắc ở khớp gối không hay mày nghe thấy nhịp tim mày tăng lên mức 200 không!

Chạy để đón những cơn mưa, gột rửa bản thân mình. Mưa Đà Lạt, mưa Hà Nội, mưa quy Nhơn, mưa Mộc Châu và những giọt nước mắt, hoà vào nhau. Mặn chát.

Và bạn bè mình vẫn rất hay hỏi (quan tâm chứ không nhiều chuyện) rằng sau những thứ lùm xùm vừa rồi, mày có định bán BiB treo giò không? Nguy hiểm quá, Đì à!

Mình chỉ cười và nói “Sống đã là một sự nguy hiểm rồi…” (unknown).

Và tôi vẫn xỏ giày, chạy để hoàn thiện bản thân.

Và tôi vẫn tin vào đôi chân của mình. Trên những chặng đường nguy hiểm và đầy tình thương.

viết cho anh, người bạn tôi chưa quen.

Sai Gon, 23 tháng 6 năm 2020.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s