Dalat, một mùa race đáng nhớ
Sáng nay, Đà Lạt nắng đẹp. Gió mát tràn vào cả khu homestay, làm dịu mát lòng người. Ngồi trên chiếc ghế bành, làm một li cà phê sữa đá Ty làm, hút một điếu thuốc, ngắm mọi thứ xung quanh. Trôi chầm chậm. Chim hót bên phía hàng rào, hoa hồng dại rơi lả tả vài cánh do cơn mua khuya hôm qua. Cây xanh mơn mởn, có thêm vài cái chồi non đang nhú lên.
Ngồi nói chuyện với Tony, chồng Ty, nàng Rose và Ty về những thứ chả ăn nhập gì với nhau.
Tony bảo, tao nghe Ty nói nhiều về mày, Andy. Andy nói nên mua cái áo Decathlon loại này, nên mua pack Tailwind loại này, serving vầy, vest nước này hợp với mày…Tao oki hết vì tao tin Andy. Mà tao không biết mày là ai luôn á Andy. Nghe Ty nói bi nhiêu năm, giờ mới có cơ hội gặp mày luôn á. Mình cười, cảm ơn Tony. Và đêm hôm trước, ngồi uống bia với hắn, hắn cũng nhiều chuyện nói 1k câu chuyện không đầu không đuôi…Hắn là một người thú vị.

Chúng tôi xuất phát cùng cự ly 70KM lúc 4AM. Mọi thứ all good. Ngủ ngon. Nạp carb đầy đủ, chill chill nhẹ đêm hôm trước.
Trên đường chạy sáng sớm, gặp một số người quen, em Thắng, em Vi, anh gì quên tên gặp nhau ở Finished line ở Mộc Châu lúc ngồi quanh đống lửa chờ xe bus.
Qua đến từng checkpoint, mình cẩn thận chụp màn hình đồng hồ gửi cho đồng bọn ở nhà để mọi người an tâm.
Gặp chị Loan. Chị gái mình rất có cảm tình từ đợt đi race ở Mộc Châu. Ít nói, cứ cười cười. Chị múc cháo, dúi vào tay mình thêm một ly cà phê. Ôm mình một cái, động viên cố lên.

Vô tình gặp được đại ca của nhóm Run4Happiness (R4H). Hai anh em cùng đi chung với nhau trên cung đường rất dài từ buổi sáng.
Đi chung với elite Hùng, chạy 100que.
Ba anh em đi với nhau. Mình nể Hùng vì cách Hùng nói chuyện, cách Hùng kể về kinh nghiệm đi race, dinh dưỡng trước, trong và sau race. Thậm chí cách dùng gậy để support.
Hùng kể về chặng 100km từ khuya hôm trước. Về nỗi sợ bên trong bản thân khi xuất phát, băng qua đoạn rừng ban đêm một mình.
Mấy anh em dìu nhau nguyên buổi sáng, băng qua từng checkpoints, cùng chia nhau mấy ngụm Coke ngon bá chấy!
Rồi gặp mấy cô xinh đẹp, mà mình đùa đéo phải người. Chạy băng băng, có người chả cần gậy!!!
Mình hỏi tụi em là human-like phải không?
Tầm 11:30 trời bắt đầu mưa. Lúc này cày bừa tầm hơn 45km.

Rút vội cái áo mưa, mặc vào. Nhìn cái đường ngập sình. Ngán tận cổ. Nhưng đó chỉ mới là điểm bắt đầu. Cả bọn đi vòng lên khoảnh đất cao hơn, tránh đám bùn sình. Rồi cũng lọt thỏm lại con đường trơn trợt phía dưới đỉnh Radar (không biết vì sao đặt tên vậy).
Trời mưa càng ngày càng lớn. Đường càng lúc càng trơn.
May là cả bọn bốn người (thêm 1 bạn Tây) không ai bị trượt. Băng qua con đê, băng qua khu dân cư, băng qua mấy con suối đục ngầu, giận dữ cuốn trôi mọi thứ trong dòng chạy của nó.
Tôi hỏi Hùng áo mưa em đâu, Hùng bảo quăng ở CP.
Tôi đưa cho Hùng 1 tuýp gel.
Cả đám vượt lên cái đường dẫn lên đỉnh Radar.
Lúc này, mình đi được 51km. 9 giờ chạy liên tục.
Mưa vẫn không có dấu hiệu ngớt.
Trời mưa dường như là một cứu cánh để sức khỏe phục hồi. Bước nhanh hơn, đỡ mất sức hơn, hưng phấn hơn, cảm thấy nâng niu từng bước chân mình hơn (bản thân thích đường trơn🏂).

Qua đến đường đổ dốc, nước đã chảy càng ngày cành xiết. Chân càng ngày càng phải cẩn trọng. Dò từng bước. Lúc này gậy là đôi bạn cùng tiến. Cả bọn lần từng bước downhill trong dòng nước chảy xiết.
Đến con suối, nước cuồn cuộn. Cả bọn nháo nhào tìm đường vượt qua. Một anh vượt qua thành công và biến mất hút trong màn mưa. Đi về phía thượng nguồn, cách vực cũng tương đối xa, cả bọn nắm tay nhau qa. Không thành công vì dòng chảy quá xiết. Không một sợi dây, không một chiếc cầu. Không có một dấu hiệu khả quan để vượt qua.
Mình thấy một ống nước đen khá to và dài. Tay đeo gậy, bước xuống, kéo cái ống. Nước cuốn tay mang gậy tuột khỏi ống. Tay còn lại bám vào ống, bị tuột xuống gần hết cái ống. May mắn cuối ống là một cái đống bùi nhùi người dân dùng để bịt cái đầu ống. Nước xoáy đẩy toàn thân vào bờ. Anh Mạnh nhanh tay kéo mình lên bờ. Mình lại được tái sinh lần nữa.
Cả người ướt sũng. Chưa kịp hoàn hồn phải nghĩ đến chuyện đi tiếp.
Nhìn lên phía nhà người dân, mình thấy có một cây cầu. Ra dấu cho mọi người. Mình chui vào nhà lồng kính, leo vách phóng qua một bờ đất kế bên, tuột lại xuống suối, tiến về phía cây cầu.
Đó không phải là cây cầu, mà là mấy cây tre/nứa bắt ngang suối. Mình đoán đó là cách người dân địa phương qua suối lúc nước cạn.
Dùng gậy dò từng bước, có dấu hiệu an toàn. Lần từng bước chân, bám vào thân tre, mình qua suối khá dễ dàng. Nhìn lại, không thấy mọi người đâu!
Cảm giác đơn độc trỗi dậy. Một mình bên bờ suối. Không ai cả! Trời mưa vẫn không có dấu hiệu ngơi. Hơi lạnh bắt đầu ngấm vào người. Quay lại? Đi tiếp! Chờ? Hay đi tiếp?
Trong lúc hoang mang, thì có một thằng Tây mò đến chổ cây cầu. Nó bước qua. Mình hét trong mưa. Watch out the rock. There’re the big rocks, jump on that. Be careful with the bamboo stick! Give me your hands”

Nó đưa cái chân ngay vào cái khe đá. Mặt nó nhăn nhúm lại. Mình đoán là nó khá đau. bất giác, mình nghĩ, nó mà bị nước cuốn….! Mình hét vào tai nó kêu nó rút cái chân và đưa gậy cho mình! Nó làm theo và vượt qua suối. Vừa bám tay vào hàng rào, dm nó loay hoay làm trôi mẹ cái cây tre to nhất, cứng nhất!
Tìm đường trở lại route. Mất gần 30p loay hoay ở suối.
Nhảy qua mấy lùm cây, băng qua ba cái rẫy mới trở lại được đường chính.
Không thấy ai. Mình quyết định đi tiếp cùng nó. Lòng ngập tràn cắn rứt với đồng đội. cảm giác tội lỗi vì bỏ đồng đội. Nhưng không thể ở lại vì lạnh, mưa và trời càng về chiều.
Đoạn đường từ 55km sau là cực hình. Bạn Tây khoẻ kinh khủng khiếp. Và dm, nó không chịu chờ mình đi chung. even mình nói với nó “now, we should go together!” Nó quay sang cảm ơn mình cứu nó qua suối. Rồi bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
mình tự khuyên bản thân mình, giờ mày không còn đường lui rồi Ân!
Mình bám hắn đến khi lên dốc, đoạn có dây đu. Mình quyết định bỏ hắn lại sau lưng.
Một mình! Lại cảm giác một mình. Đu dây, từng bước chân lên dốc. Bất giác, tự thấy thương hại bản thân mình. Tự thấy giận chính bản thân mình.
Mưa. vẫn mưa!
Một mình. Vẫn một mình.

theo marker, Tìm thấy checkpoint kế tiếp. Gặp lại chị Loan Trương. Chị lại cho mình hai li súp.
Rồi lại lên đường. Đoạn này là leo LangBiang.
Đi được một đoạn gần tới dốc, gặp lại Bé Phương lần trước chạy Cầu Đất. Chào em & quyết định đi tiếp.
Vừa xuống dốc, đoạn có dây. Té cái sắp mặt và là dấu hiệu của đoạn bơi ếch toàn tập. Cái đoạn này trơn kinh khủng khiếp! Trượt xuống, đôi Pengasus mất thăng bằng, vừa kịp choàng tay nắm lấy cái rễ cây. xoạt cái, tay rướm máu. 7 vết xước trên bàn tay trái. Vẫn tiếp tục đi.
Đoạn gần cuối gặp bạn tên gì không nhớ tên. Nhờ bản mà mình đi đến check point cuối cùng.
Đến KM 60, mình mới biết giải bị huỷ. Mình ôm bản một cái, vỗ vai, và trấn an: “gud job, man”.
Rồi sau đó hai đứa chia tay mà quên xin số phone.
Và sau đó, mình nhận được cuộc điện thoại của quá trời nhiều người, đặc biệt là anh Mạnh, thiếu điều ảnh khóc trong điện thoại.
Và sau hàng loạt tin nhắn báo mình
an toàn, cơ thể mình cảnh báo “mày cần tắt nguồn đi ngủ, Andy!”
cuối cùng, cũng về an toàn
P/S: cảm ơn Hương ờ CP mấy không nhớ làm cho mình 1 tô mì.
Một cái race đong đầy cảm xúc!
Tân Sơn Nhất, ngày 21 tháng 6 năm 2020