Fitness, Yoga, Poledance

Khúc hát hoàng hôn- Les chants du crépuscule (Victor Hugo)

Tôi thích hoàng hôn và cũng thích chụp chọt những khoảnh khắc hoàng hôn.
Mỗi lần ghi lại được khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy hân hoan khó tả.
Hoàng hôn. Bình yên. Da diết.
Hoàng hôn. Tĩnh lặng. Vô ưu.
Hoàng hôn. Xao động. Đầy sống gió.
Jeju hoàng hôn đẹp như một bức tranh. nhớ lần đó, nhóm đi vào rừng nguyên sinh nằm trong rặng Hallasan, núi cao nhất Hàn Quốc, leo qua rất nhiều con dốc, đi qua hàng ngàn bậc tam cấp bằng gỗ, men triền núi. Trời man mát, gió thổi xuyên qua hàng cây cổ thụ, nghe như một bản nhạc. Xa xa, phóng tầm mắt ra phía biển, xanh bạt ngàn. Lúc đó, tôi nhớ về em. Lần đó, chuyến đi Hàn như là một sự hàn gắn.


Rồi chuyến đi Phú Quốc cùng Tú, hoàng hôn ở Novotel thiệt xuất sắc dù lúc đó hai đứa xem nhau như là roomate. Từng ánh vàng xuyên qua rặng dừa, mây bay lơ lửng, từng đoàn tàu đánh cá trôi nhè nhẹ. Thảnh thơi.


Nhớ lần đi Bali, tôi đến Kuta Beach và Lovita Beach vào buổi xế chiều.
Sau khi cất hành lí, cả đám quyết định đi tàu ngắm cá heo. Hoàng hôn ôm choàng cả con tàu nhỏ nhắn, vàng ươm. Sóng đánh nhắp nhô, hoà vào ráng chiều. Bình yên đến nao lòng.


Có những chuyến bay chiều vội vã. Lê từng bước lên máy bay với lòng nặng trĩu. Ngước nhìn ánh hoàng hôn tắt dần sau cánh cửa máy bay, lòng mình cũng nguôi ngoai và thầm nghĩ sau hoàng hôn sẽ là đêm tối, sau đêm tối sẽ là ánh bình minh rạng rỡ.
Cũng đôi lần vô tình, ghi lại những khoảnh khắc hạnh phúc của lứa đôi. Lòng cũng hân hoan. Chúc phúc.


Hoàng hôn cũng là người bạn đồng hành cho những tâm hồn lẻ loi.
Hoàng hôn đối với tôi, đặc biệt ở biển, trên núi, trong rừng sâu luôn mang lại một cảm xúc rất đặc biệt.


Ngồi một góc ở một nơi nào đó, không nhất thiết có một ai bên cạnh, nhìn về một phía xa xa, mờ ảo, không rõ và không cần phải xác định mình cần nhìn gì.
Cho thời gian cứ trôi.
Chầm chậm.
Buông lơi.
Bình yên.
Cho đến khi không còn nhìn thấy một vệt đỏ hay tím nào.
Cho đến khi bản thân không còn cảm nhận có một vệt ấm nào vừa lăn dài trên má.


Và lúc ấy, bóng tối đã nuốt chửng thời khắc hoàng hôn của tôi.
Lúc ấy, tôi tự hỏi bản thân mình:
“…Trước phút nghỉ ngơi
cháy rực hết mình
cho trời đất phút giây rực rỡ!
Sông chở hoàng hôn về đâu,sau phút hôn hoàng toả sáng?”
(Phạm Ngọc San)

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s