
Nha Trang, thân thuộc như một người chị gái.
Ca lặn Open water đầu đời chính là ở Nha Trang. Nhớ lúc ấy, cũng háo hức lắm. Book mọi thứ ở Whale Island Resort ở khu vịnh Vân Phong.
Cả đám ở trong 1 căn bungalow lợp bằng lá, view cái vịnh đẹp nhức nhối.

Ngày đầu tiên tương đối ổn, mặt dù thầy la sao thở nhanh vậy. chưa tới 30p mà thanh bar đã tuột xuống dưới 50 rồi.
Sang ngày thứ hai nhục dã man.
Sau ca lặn thứ nhất trong 2 ca kiểm tra cuối khoá, mình nhoi đầu lên, kiên quyết lên tàu ngồi.

Moá, nước mắt chảy ra.
Nói mình không lặn nữa đâu!
Con Mỹ nó an ủi, không là không.
Không ai biết lí do vì sao. Cho đến bây giờ chắc nguyên cái crew cả thầy & trò đều không biết.
anh Quyến, instructor, lại gần an ủi.
Cuối cùng mình cũng hoàn thành khoá lặn và có chứng chỉ của PADI.
Sau này, còn đi lặn thêm vài lần với hội DEL (Dive. Eat. Laugh). Lần ấy, bị một tai nạn nghề nghiệp hi hữu, dở khóc dở cười.
Diving ở nha Trang xuất sắc, hơn cả Cù Lao Chàm, nhưng không bằng KohTao, Thái Lan (ý kiến cá nhân). Chưa đi dive ở khu khác nên chưa dám phán.
Nha Trang, chỉ cần mang theo 1 tấm khăn trải, một tuýp kem chống nắng, 1 chai tanning oil, và một chai bia. Là bạn có thể phơi mình cả ngày gần như ở tất cả các bãi biển.
Dạo gần đây, du lịch khá chú trọng đến vệ sinh rác, nên bãi tắm sạch và chỉnh chu hơn xưa.
Lần đó, hai chị em ra hòn Tằm, nằm ngắm trai sáu múi chơi nhà nổi, banh bóng, rồi chơi skyboard. Chất lừ!
Kỷ niệm Nha Trang với mình, vừa ngọt ngào, vừa cay đắng.

Lần nào ra Nha Trang, mình cũng ghé mua chuối ngào đường của một chị bán ven đường Trần Phú. Hình như gần Cintadines Hotel.
Có bữa, ngồi bán chuối với chị hơn tiếng đồng hồ. Hai chị em nói chuyện vu vơ, chuyện mưu sinh, chuyện chồng con. Phát nản. Nhưng luôn mỉm cười. Gân thiệt!
Sailing Club, ồn ào, náo nhiệt. Lần đó giáng sinh thì phải, quậy nát cái Club, lột đồ múa sexy trên bãi biển đến tận 1-2 giờ sáng. Rồi cả bọn dắt nhau đi ăn phia ở cuối đường Trần Phú.
Rồi ra Gió Biển ăn tôm mù tạt. Mẹ nó cay thôi rồi. Nhắc miệng vẫn còn ê!
Gần đây, bà chỉ còn chỉ 1 chổ bán cơm Vietnam bá chấy. Cơm Bình Minh gì, quên tên.
Từ Nha Trang, quỡn quá, đặt 1 cái Tour Bình Hưng ở Cam Ranh. Xa gần 90 cây số.
Bình Hưng, biển đẹp, nắng như lửa đốt. Lên bè, ngồi nhâm nhi bia, ăn hải sản tươi sống. Lắc lư theo mạn tàu. Chill phết!
Buổi sáng, xỏ giày, chạy lang thang trên bờ biển, xuyên qua mấy con đường con con, ngắm phố phường còn dư âm mùa Covid. Không thấy một chị mặc áo sặc sỡ 80 màu hay mang theo cái quạt, phành phạch, xí xô xí xào. Thấy vừa mình, vừa thương. Hàng quán đống cửa, chị bán chuối cũng không còn bận rộn gói chuối như ngày nào.

Lần đó, đi Cực Đông ở đầm môn cùng em Tín và mười mấy người khác. Đi qua cái sa mạc nóng feel like 42 độ. Tội Annie, bạn vẫn cam chịu đi phía sau mình, thở như chó.
Mình chạy, bản chạy, không rời nửa bước. Đi một đoạn, lủi vô lùm cây, bản cũng lủi thủi nép vào chân mình thở hổn hển.
Đúng là con chó. Nó là người, chắc nó quánh mình má không nhận ra.
Sau chuyến đó, về có thêm một hội thích xê dịch, độc thân.
Cuối cùng, Nha Trang có gì?

Nha Trang có bóng dáng người mình từng đầu ấp tay gối.
Nha Trang có một vùng trời kí ức không thể nào quên.
Hơn hết, Nha Trang có quá nhiều đồ ăn ngon, giúp cuốn trôi hết muộn phiền.

Nha Trang biển đầy
Tình yêu không có đây
Tôi như là con ốc, bơ vơ nằm trên cát
Chui sâu vào thân xác lưu đầy
Dã tràng ơi! Sao lấp cho vơi sầu này?
(Phạm Duy)