Ngày xưa mình có con bạn. Con bạn thời đại học. Người nó lùn lùn (nghĩa là không cao). Tính nó cứ trầm trầm, ậm ừ ít nói, nhưng siêng học. Khác xa với mình.
Lúc đó, còn con Trúc. Bộ ba hay đi vô trường học nhóm. Mình cà rỡn, cũng chả chăm học gì cho lắm. Thời đó, tiếng anh phải nghe VOA (Voice of America) & luyện thêm PBS để biết tin tức & nghe giọng cho quen. Thi là mình hay nhìn bài của nó & Trúc. Sau này có thêm thằng Phương, con Tran Thanh Huyen, con Nghĩa.
Giờ tụi nó cũng có máu mặt hết roài.
Bà Sáu Sậu rất thích con Vy điên này. Có lần dắt nó về nhà nghỉ hè. Má nói thôi làm dâu bả đi. Mình cười, nói với nó “ủa ai làm vợ, đứa nào làm chồng, con điên!?”
Rồi, Trúc mất. Hai đứa hoang mang quá. Lúc đó cũng sắp tốt nghiệp thì phải. Mình và nó bắt xe xuống Vĩnh Long đưa tang.
Nó không khóc tiếng nào. Mặt nó đanh ra. Không cười. Không nói. Mình khóc bù lu bù loa. Nhưng cũng ráng giúp được gì giúp. Ngày đưa Trúc xuống mồ chôn, nó mời gào khóc. Mình vừa ôm nó, vừa ôm mẹ Trúc….

Giờ cũng mười mấy năm còn gì…
Tốt nghiệp, mỗi đứa đi một hướng. Huyền đi du học, rồi về trường dạy, rồi chuyển trường, làm sếp lớn của một trường trong thành phố.
Nghĩa thì nhẹ nhàng theo tính cách vốn có của cổ, làm một chỗ. Thâm niên tới bây giờ.
Phương thì làm đối ngoại của khu công nghệ cũng 6-7 năm. Giờ chuyển qua một cty nào cũng to bự lắm.
Còn nó, nó tẹt về quê, làm chánh trị hay làm liên quan điện hạt nhân á.
Rồi làm gì gì đó, không hỏi.
Rồi làm business homestay Eco-Chi gì đó. Giờ cũng làm chủ cả hết rồi.
Lâu lâu ping nó cái, hỏi vu vơ vài câu.
Không hỏi nhiều. Chỉ luôn dõi theo nhau. Không nhảy bổ vào chuyện của nhau. Nhưng luôn quan tâm nhau.
Bạn đôi khi vậy là được rồi.
Đôi ba người cũng là vinh hạnh của đời rồi.
Saigon, 05/08/2020