The Liminal Spaces

By Andy On The Go
3 giờ sáng. Sân bay Tân Sơn Nhất, hay Changi, hay Kathmandu… ở khung giờ này đều giống hệt nhau.
Chúng đều là những “vùng đệm” (Liminal Spaces) khổng lồ, nơi thời gian dường như bị bẻ cong và ngừng trôi.
Dưới ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh lẽo và tiếng vo ve đơn điệu của hệ thống điều hòa trung tâm, tôi nhìn thấy một thế giới khác. Không có những quý ông xịt nước hoa thơm phức rảo bước nhanh về phòng chờ hạng thương gia. Không có những cô gái check-in sang chảnh bên ly cà phê đắt tiền.

Chỉ có những kẻ mộng du.

Những hành khách nằm vạ vật trên băng ghế kim loại lạnh ngắt. Người gối đầu lên balo, người trùm áo khoác kín mít từ đầu đến chân, người co quắp trong tư thế bào thai. Những gương mặt ngái ngủ, phờ phạc, lớp trang điểm đã trôi đi, lộ ra những quầng thâm mệt mỏi và chân thật nhất.

Tôi thích cái không khí này. Ở đây, danh tính của chúng ta bị tạm treo. Không ai quan tâm bạn là Giám đốc Chiến lược hay một cậu sinh viên nghèo. Không ai đánh giá đôi giày bạn mang hay chiếc đồng hồ bạn đeo. Tất cả chúng ta đều bình đẳng trước sự chờ đợi.

Chúng ta là những linh hồn đang lơ lửng giữa “Điểm đi” và “Điểm đến”, không thực sự thuộc về đâu cả. Trong cái khoảnh khắc vô định và rỗng tuếch ấy, tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng. Không áp lực, không kỳ vọng, không phải đóng vai một ai cả.

Sân bay đêm nhắc tôi rằng: Cuộc đời thực ra cũng chỉ là một phòng chờ lớn. Chúng ta đến, chờ đợi chuyến bay cuối cùng của đời mình, và trong lúc chờ đợi, hãy tranh thủ chợp mắt một chút bình yên, dù là trên một băng ghế cứng ngắc.
(Trích trong TÌM VỀ TUỔI DẠI, by Andy On The Go)

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts