By Andy On The Go

Buổi sáng đó, tôi ngồi ở bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Cốc nước ấm, cái ghế cũ, tấm rèm mỏng, ngoài kia là một mảng trời xám xám của Sài Gòn sau cơn mưa. Không có gì đặc biệt hết. Vậy mà tự nhiên trong đầu bật lên một câu rất kỳ: “Ủa, mình còn sống nè.”

Không phải kiểu nói chơi. Mà là cảm giác thật. Rất thật. Như thể lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi nhìn thấy rõ mình đang có mặt ở đây. Vẫn còn nhìn được mảng trời này. Vẫn nghe được tiếng xe máy ngoài hẻm. Vẫn còn nhận ra mùi cà phê từ đâu đó bay lại. Và chuyện hít vào, thở ra bỗng dưng giống như một phép màu.

Thường thì mình chỉ cảm được hơi thở khi nó bắt đầu khó khăn. Lúc ho sặc sụa giữa đêm. Lúc chạy bộ quá sức mà ngực căng lên. Lúc ngồi cạnh giường bệnh, nghe tiếng máy thở đều đều bên cạnh người mình thương. Còn những ngày bình thường, mình sống như có vô hạn ngày mai.

Mở mắt ra là cầm điện thoại. Nhảy vào email, họp hành, checklist. Chạy từ điểm A tới điểm B, rồi C, rồi D. Thở thì vẫn thở, mà giống như một chế độ tự động nào đó. Không hiện diện. Không biết ơn. Có những tối, đóng laptop lại, nhìn đồng hồ gần nửa đêm, trong đầu chỉ còn một câu: “Hôm nay mình có thực sự sống không, hay chỉ chạy cho kịp việc.”

Câu hỏi đó không dễ chịu chút nào, nhưng nó giống một cái chuông nhỏ. Gõ rất khẽ thôi, nhưng nếu chịu nghe, mình sẽ phải dừng lại một chút.

Tôi bắt đầu học lại cách thở trên thảm yoga. Buổi đầu tiên, cô giáo bảo:

“Hít vào sâu. Thở ra chậm. Chỉ cần vậy thôi.”

Nghe đơn giản, nhưng khi nhắm mắt lại, tôi mới thấy mình toàn hít vội, thở gấp. Trong đầu thì chạy danh sách việc cần làm. Cơ thể ở đây mà tâm trí thì đã đi đâu mất. Cho đến một hôm, cuối buổi, nằm savasana, tay đặt lên bụng, chỉ nhìn nhịp phồng lên xẹp xuống. Không cố gắng gì. Không “phải như thế này như thế kia”. Chỉ nằm đó, thở. Bỗng thấy yên.

Ngay khoảnh khắc đó, không có deadline. Không có cảm giác “chưa đủ giỏi”. Không có nỗi lo “rồi mai này mình sẽ đi về đâu”. Chỉ có một người đang nằm trên tấm thảm, đang thở, và vẫn còn thời gian để sống tiếp phần đời của mình. Tôi nghĩ chắc là vậy nên người ta mới nói: quay về với hơi thở là quay về với chính mình.

Nếu chịu để ý, mỗi hơi thở đều đi kèm theo nhiều món quà nhỏ. Tiếng rao buổi sáng ngoài đầu hẻm. Âm thanh ly chén lách cách ở quán cơm trưa. Ánh nắng xiên qua tán cây vào buổi chiều. Tin nhắn “về tới chưa” từ một người hay lo.

Tất cả những thứ đó, cộng lại, thành một ngày sống. Không hoành tráng. Không drama. Nhưng sau này, khi nhớ lại, mình sẽ thấy những ngày bình thường như vậy mới là thứ đáng giá. Từ khi nhận ra điều đó, tôi tập một thói quen nhỏ. Buổi sáng, trước khi chạm vào màn hình, ngồi thẳng lưng vài phút. Hít vào, thầm nói: “Mình còn đang sống”. Thở ra, thầm nói: “Cảm ơn”.

Không phải nghi thức tâm linh gì ghê gớm. Chỉ là một cách để nhắc mình: hôm nay vẫn là một cơ hội. Nếu lúc này bạn đang thấy mệt. Công việc chưa đâu vào đâu. Chuyện tình cảm rối. Trong người lẫn trong đầu đều nặng.

Bạn không cần phải cố vui ngay lập tức. Chỉ cần dừng lại một chút. Ngồi xuống, hoặc đứng yên ở một góc phòng, gần cửa sổ hay ban công gì cũng được. Hít vào sâu. Thở ra chậm. Nhìn quanh xem, ngay lúc này, có những chi tiết nhỏ nào đang ở cùng bạn. Một chậu cây. Một cái gối. Một vệt nắng trên sàn. Rồi nói khẽ với chính mình: “Mình vẫn đang ở đây. Vẫn còn thở.”

Còn thở là còn một phép màu. Và bạn đang ở bên trong phép màu đó, ngay bây giờ.

Sài Gòn, 17.12.2025

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts