By Andy On The Go
Sáng nay, tôi thức dậy với một cảm giác quen thuộc đến mức gần như vô thức. Bàn tay tìm chiếc ấm đun nước, đôi chân chạm xuống sàn gỗ lạnh, và tâm trí bắt đầu tua lại những lo toan chưa dứt của ngày hôm qua.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, tôi chợt nhận ra mình đang sống trong một “vòng lặp”. Không chỉ là vòng lặp của hành động: như đánh răng, pha cà phê, check email, mà là vòng lặp của cảm xúc và những lời tự thoại. Có một giọng nói nhỏ bé cứ lặp đi lặp lại trong đầu: “Liệu mình có đang làm đủ tốt không?”, “Hôm nay lại là một ngày vội vã nữa sao?”.
Chúng ta thường nghĩ cuộc đời mình được định đoạt bởi những sự kiện chấn động: một chuyến đi xa, một sự thăng tiến, một cuộc chia ly. Nhưng khi ngồi yên lại, tôi thấy cuộc đời thực chất là tập hợp của những điều nhỏ nhặt, cũ kỹ diễn ra hàng ngày. Chúng ta là những gì chúng ta lặp lại, ngay cả khi ta không hề hay biết.
Tôi nhớ đến Aristotle và câu nói kinh điển của ông từ ngàn xưa: “Chúng ta là những gì chúng ta lặp đi lặp lại.”
Ở góc nhìn của người xưa (Cổ), họ xem việc tu dưỡng bản thân như việc mài ngọc hay dòng nước chảy qua đá. Sự thay đổi không đến từ một cơn bão lớn, mà đến từ sự kiên trì của dòng chảy. Một người quân tử không phải bỗng nhiên mà thành, họ được “đúc” nên từ hàng vạn lần chọn sự chính trực trong những việc bé mọn.
Nhưng khi đặt vào bối cảnh hiện đại (Kim), câu nói ấy mang một sức nặng khác, đáng sợ hơn. Chúng ta đang sống trong thời đại của sự lặp lại tốc độ cao. Những thuật toán mạng xã hội lặp lại những gì ta thích xem, nhốt ta vào chiếc hộp quan điểm cũ. Và nguy hiểm hơn, chúng ta lặp lại những lời tự phán xét (self-criticism) một cách tự động.
Nếu mỗi ngày, lời thì thầm bên trong bạn đều là sự nghi ngờ, thì qua 10 năm, bạn sẽ điêu khắc nên một phiên bản rụt rè, sợ hãi. Ngược lại, nếu lời tự thoại ấy là sự bao dung, bạn đang âm thầm xây dựng một nội tâm vững chãi.
Chúng ta không chỉ là hành động (what we do), mà chúng ta là chính câu chuyện ta kể cho mình nghe mỗi ngày (what we tell ourselves).
Xây Dựng: Tưới Tẩm Khu Vườn Tâm Trí
Vậy, làm sao để thay đổi những vòng lặp đã hằn sâu?
Tôi nhận ra rằng, chúng ta không cần một cuộc cách mạng ồn ào. Chúng ta chỉ cần một sự dịch chuyển nhẹ nhàng trong sự tỉnh thức.
- Nhận diện (Notice): Trước khi thay đổi, hãy học cách “thấy”. Khi bạn thấy mình đang lặp lại một suy nghĩ tiêu cực, đừng vội chống cự. Hãy chỉ ghi nhận: “À, mình lại đang kể câu chuyện buồn này rồi.” Sự nhận biết chính là ánh sáng xua tan bóng tối.
- Chọn lọc hạt giống (Curate): Hãy tưởng tượng tâm trí là một khu vườn. Mỗi hành động, mỗi lời nói là một hạt giống. Hôm nay, thay vì gieo hạt giống “vội vã”, hãy thử gieo hạt giống “chậm rãi”. Thay vì nói “Mình mệt quá”, hãy thử nói “Mình cần nghỉ ngơi một chút”. Sự thay đổi ngôn từ sẽ thay đổi năng lượng.
- Kiên định với sự dịu dàng (Gentle Consistency): Đừng mong mình sẽ trở thành một người hoàn toàn mới sau một đêm. Hãy cho phép mình được lặp lại những điều tốt đẹp một cách từ tốn. Một trang sách mỗi tối, một hơi thở sâu mỗi sáng, một lời cảm ơn bản thân mỗi đêm.
Cuối cùng, chúng ta là tác giả của chính mình. Đừng để ngòi bút trôi theo thói quen vô thức. Hãy viết nên cuộc đời mình bằng những nét chữ nắn nót, lặp đi lặp lại, đầy tình thương và sự tỉnh thức.
Bởi vì, bạn thân mến, chính những điều bạn làm và nói với mình hôm nay, sẽ là ngôi nhà bạn trú ngụ vào ngày mai.
Điều gì bạn muốn bắt đầu “kể” lại với chính mình ngay lúc này?

















































Leave a comment