By Andy On The Go

Có những buổi sáng tôi tỉnh dậy trong một căn phòng rất xa nhà. Một lần ở Nepal, mở mắt ra là thấy dãy núi xám xanh mờ sương ngoài khung cửa bé xíu.
Một lần ở Chiang Mai, chuông chùa ngân đều phía sau tấm rèm trắng mỏng. Cũng có những sáng chỉ là căn phòng quen ở Sài Gòn, quạt quay chậm, tấm thảm yoga cuộn lại gọn gàng ở góc phòng.
Nhưng dù ở đâu, khoảnh khắc đầu tiên khi ý thức được “à, hôm nay mình vẫn còn ở đây” luôn giống nhau. Vẫn còn đủ thời gian để hít một hơi thật sâu. Vẫn còn ánh sáng len qua rèm. Vẫn còn một ngày mới để sống tiếp. Chỉ vậy thôi, đã là một đặc ân.
Chúng ta hay ca ngợi những thứ rất lớn: một chuyến đi dài cả tháng, một bước ngoặt sự nghiệp, một tình yêu tưởng như đi qua cả bão tố. Ít khi dừng lại đủ lâu để ca ngợi điều tưởng như hiển nhiên nhất: việc mình vẫn còn sống, vẫn còn được thức dậy.

Tôi nhớ có chuyến xe đêm chạy vào miền núi. Cửa kính mờ hơi sương, ai cũng lặng im, chỉ nghe tiếng bánh xe trườn trên mặt đường. Người ta hay bảo đi xa là để mở rộng tầm mắt, để gặp thêm nhiều phong cảnh. Nhưng cái cảm giác được ngồi đó, hơi mệt, hơi đói, rồi vài tiếng sau được bước xuống đường, được ăn một bát canh nóng bên vệ đường… cũng đủ làm mình thấy biết ơn.

Biết ơn vì mình còn đôi chân để đi, còn cái bụng để đói, còn vị giác để thấy bát canh nhạt mà ngon.
Ly nước nửa vơi nửa đầy luôn nằm đâu đó trong cuộc đời mình.
Nằm trên bàn gỗ cũ của một quán nhỏ trên núi, nơi người ta rót miễn phí nước lọc cho khách.
Nằm trên bàn làm việc ở Sài Gòn, giữa chồng sách vở và những tờ giấy note. Khi khát khô cổ sau một ngày đi bộ dưới nắng, ly nước ấy bỗng hóa thành phần thưởng.
Khi mệt mỏi quay về nhà sau một ngày dài, uống một ngụm nước nguội, tự nhiên thấy mình vẫn còn may mắn: ít ra hôm nay mình vẫn đủ đầy đến mức có thể gọi cảm giác này là “mệt”.

Cuộc sống cũng vậy. Có người chỉ nhìn phần đã mất: tuổi trẻ qua rồi, người yêu cũ bỏ đi, cơ hội trôi tuột khỏi tay. Cũng có người chọn nhìn phần vẫn còn: vẫn còn một người để nhắn tin hỏi thăm, vẫn còn cha mẹ để gọi điện kể chuyện linh tinh, vẫn còn một buổi tối rảnh để trải tấm thảm yoga, nằm xuống và nghe nhịp tim của chính mình.

Tôi nhớ má mình mỗi lần đi chơi là người lo lắng nhiều nhất, chuẩn bị nhiều nhất. Từ mấy viên thuốc cảm, gói bánh nhỏ, cái áo mưa mỏng, cho đến chuyện “lỡ xe trễ thì sao, lỡ trời lạnh thì sao”. Đi đâu với má cũng thấy mệt từ khâu chuẩn bị, nhưng chính vì vậy mà cả chuyến đi luôn có một cảm giác ấm: ấm vì có người để lo, để sắp xếp, để càm ràm. Chừng nào còn có một người để mình bận lòng như thế, nghĩa là mình vẫn đang ở phía bên này của cuộc đời, phía của những người đang “có”.

Còn sống nghĩa là mình vẫn có thể gửi đi một tấm postcard từ một thành phố xa. Vẫn có thể dành cả buổi chiều để ngồi bên cửa sổ nhìn mưa rơi, lười biếng đến mức chỉ kịp pha một bình trà, mở một bản nhạc cũ.
Vẫn có thể nói một lời xin lỗi với ai đó.
Vẫn có thể bắt đầu lại một điều gì đó mà mình từng bỏ dở.

Nếu nhìn đời bằng đôi mắt của người đang trên đường, mỗi buổi sáng giống như khoảnh khắc chuyến tàu rời ga. Nó có thể chen chúc, có thể trật nhịp, có thể không đúng như mình mong. Nhưng nó vẫn là cơ hội để mình tiếp tục đi, tiếp tục sửa, tiếp tục yêu, tiếp tục sống cho tử tế hơn.
Có lẽ, giữa rất nhiều thứ chúng ta muốn đạt tới, cũng nên dành một phút rất nhỏ cho một lời biết ơn rất nhỏ:
Cảm ơn vì sáng nay mình vẫn còn được thức dậy. Cảm ơn vì mình vẫn còn được thở cùng thế giới này thêm một ngày nữa. Và chỉ riêng điều đó thôi, cũng đã đủ để âm thầm ca ngợi cuộc đời rồi.
Namaste,
Tháng 11.2025
Andy On The Go

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts