By Andy On The Go
Tôi dành kha khá các buổi tối cho ba bầu khí hậu: rừng núi phía Bắc của A Tale of Thousand Stars, bếp ấm giữa phố chợ người Hoa trong Moonlight Chicken, và gió khô miền Isan của the Khemjira series.
Ba nhịp thở khâu lại thành một tấm bản đồ dịu dàng gấp gọn trong túi áo.
Gió ơi gió ơi, gió mang em đến bên tôi…
Rừng mở ra bằng một lớp sương mảnh. Con dốc sau mưa còn trơn, tay vịn vào hàng rào gỗ mòn vân. Từ chòi gác, tiếng bộ đàm lẹt xẹt hòa vào tiếng côn trùng. Trong phòng giáo viên tình nguyện, mùi khói củi bám rèm vải thô, trên bàn là cuốn sổ tay cũ với những danh sách dở dang. Tôi nhớ sợi chỉ trắng buộc cổ tay trong lễ chúc phúc, ấm như một lời giữ nhau không nói. Tuyến nhân vật ở đây đi bằng nhịp thở. Tian từ một chàng trai đặc quyền sau ca ghép tim đi xuống núi, học cách ở lại, dọn ngăn kéo lòng mình và nhận trách nhiệm của người thầy. Phupha từ trưởng trạm kiểm lâm kín tiếng, dần chuyển từ bảo hộ cộng đồng sang cho phép trái tim mình lên tiếng. Cú ngoặt không ồn: bão rừng, một đêm thức trắng, một bát canh dân bản chuyền tay. Đến khi hai người cùng đứng trên triền dốc nhìn bầu trời đặc sao, câu xin lỗi đã bớt sắc, niềm tin đứng thẳng trong im lặng.
Một cuốn nhật ký được chôn tại đỉnh núi nơi một chương cũ cũng nên được khép lại và cũng là lúc một chương mới lại được mở ra đầy nụ cười và có cả một nụ hôn nghẹn….

Ánh trăng hiểu thấu lòng tôi….
Tối thứ bảy ở Ban Chak Ngaeo. Đèn lồng đỏ xếp hàng, bóng rọi xuống mặt bàn inox còn đọng hơi nước. Dao chặt gà phập phập trên thớt. Nồi cơm nấu với mỡ gà và lá dứa thở ra từng luồng thơm béo. Nước chấm gừng ớt xì dầu hắt mùi lên khóe mắt. Ghế nhựa thấp, khăn lau vắt vai, tiền lẻ kẹp dưới đĩa. Người này nghiêng người rót thêm chén canh, người kia xếp lại hộp mang về buộc dây thun. Đèn chợ tắt chậm, tình cảm vì thế mà bền. Trong bếp ấm đó, Jim là người giữ nền, chọn cô đơn như một cách chịu trách nhiệm. Wen là người đang mắc kẹt giữa điều nên và điều muốn. Một đêm say thật kéo họ lại, rồi sự chênh lệch tuổi tác, ràng buộc cũ, thói quen phòng thủ liên tiếp thử họ. Jim học cách nhận, để người khác chăm mình. Wen học cách giữ lời, nói rõ điều mình cần.
Song tuyến Li Ming – Heart phản chiếu câu hỏi giản dị: “Nhà” là nơi ta ở hay người ta chọn. Kết lại chẳng cần pháo hoa, chỉ là bàn tay rót thêm chén canh, một cái gật thay cho lời hứa.

Please, let my prayers start
Isan lên đèn. Sân khấu Mor Lam lấp lánh bóng đèn. Tiếng khèn khene kéo dài như sợi dây nối người với người. Bụi đường đỏ gạch bám gấu quần. Loa phóng thanh đọc lịch lễ sám hối. Trên bậc tam cấp, khói nhang quấn quanh tượng Naga. Mùi mắm lên men len vào gió tối, cạnh giỏ xôi nếp ống tre còn nóng tay. Trước cơn dông, ruộng nứt chân chim, trống hội dứt nhịp nghe rõ cả tiếng tim.
Ở đường ranh giữa tin và sợ, Khemjira đi từ nạn nhân của lời nguyền “chết trước 21” đến người đặt điều kiện với số phận: không trốn, bước vào nghi lễ, nói chuyện với nỗi sợ và dựng ranh giới để yêu mà không tự hủy. Pharan, thầy pháp trẻ, chuyển từ người làm phép sang người làm thật, thừa nhận tình cảm nhưng giữ kỷ luật nghề để tình yêu có chỗ thở. Jettana như chất xúc tác, đẩy câu chuyện tiến về phía can đảm. Cao trào không phải phép màu, mà là khoảnh khắc một đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay, đủ để bảo nhau “mình ở đây”.

Ba vùng khí hậu cho ba bài học: Núi dạy kiên nhẫn và lắng nghe. Phố chợ dạy chăm nhau bằng việc nhỏ. Isan dạy can đảm gọi tên nỗi sợ.
Mùi khói củi còn vương ở cổ áo, tiếng chảo dầu tí tách chạy mảnh trong đầu, gió khô miền Đông Bắc quẩn quanh ở cổ tay nơi sợi chỉ trắng vẫn âm thầm ấm.
Tôi gấp lại như gấp một bản đồ: dấu xanh trên triền núi ẩm, vòng đỏ trên phố chợ treo đèn, một đường gió vẽ qua đồng khô.
Để dành cho những ngày cần một lối về ngắn, có gió nhẹ, tiếng nước gần, và một người chịu ngồi cạnh, im lặng đủ lâu.
Sài Gòn, 31.10.2025
















































Leave a comment