
“Ơn em thơ dại từ trời,
Du Tử Lê
Theo ta xuống biển, vớt đời ta trôi…”
Hắn là người giữ nền. Việc vào tay hắn là xong: nhớ ngày đóng tiền, gọi thợ khi rò nước, ghim vé tàu, đặt bàn rồi dọn dẹp gọn hơ. Tôi hay lộn xộn, hắn làm mọi thứ ngay ngắn.
Cách thương của hắn là cho đời sống êm đềm hơn, để tôi được lên xuống, được thử rồi sai. Lạt mềm buộc chặt.
Đi với hắn, tôi biết mình cần chậm lại đôi lúc. Không phải để check-in đây đó, chỉ để nhìn kỹ điều nhỏ đang trôi qua. Hắn nhắc tôi uống nước, ít uống bia lại, ít mua đồ shopee lại…Ở cạnh hắn, thế giới bớt ồn, một ngày bình thường tự nhiên có trật tự.
Rồi tụi mình vẫn đi: Huế buổi sáng bên sông Hương, chiều ngồi bậc thềm điện Thái Hòa, tối nghe mưa gõ mái; Phước Tích nhà rường sau hàng chè tàu, khói bếp quyện mùi rêu; Nhật ghé mấy công trình của Tadao Ando, ngồi coi ánh sáng đổi qua tường và nước; Hội An đi bộ lúc đèn lồng vừa lên, dừng bên khung cửa gỗ uống chén trà; Penang lạc giữa nhà cổ George Town, chuông xe đạp leng keng.
Mở lại, biết mình vẫn đi cùng nhau.

Nếu gọi tên, hắn là bạn đời, là tri kỷ. Tụi tôi thương nhau kiểu tương kính như tân: gần gũi mà vẫn chừa nhau khoảng thở để lớn lên cho đàng hoàng.
Ở nhà, hắn lắng nghe giỏi. Tôi nói, hắn để yên, không chen, không vội kết luận.
Có bữa bất đồng, mỗi người nhường nửa bước. Không ai thắng, chỉ hiểu nhau thêm một ít.
Đi xa, tôi nhớ hắn bằng những thứ rất nhỏ: tiếng dép kéo ngang hiên, ly nước đặt cạnh máy tính, tờ vé gấp làm dấu sách. Vậy thôi mà đủ chỉ đường về.
Nếu gói lại một câu: hắn đặt nền và mở cửa. Nhờ hắn, đời sống mát hơn, sáng hơn như ngồi trong bóng râm buổi chiều. Cuối cùng, tình yêu chắc là vầy: về tới nhà, còn một chiếc ghế chờ mình, và có người hỏi nhỏ, “Hôm nay ổn không, mình?”
Chúc mừng sinh nhật hắn, nóc nhà của tôi!
Sài Gòn, 28.10.2025


















































Leave a comment