By Andy On The Go
Buổi sáng ở Penang khởi đầu bằng tiếng kim loại chạm nhau trong tiệm cà phê nhỏ trên phố Lebuh Chulia.
Tiếng thìa khuấy trong ly thủy tinh, tiếng dầu sôi lách tách trên chảo, và xa hơn, tiếng gió đẩy tấm biển hiệu bằng sắt cũ kêu cộp cộp. Tất cả hòa vào nhau, tạo nên bản nhạc quen của thành phố vừa thức dậy.
Nắng từ từ tràn xuống những bức tường sơn vôi đã bong tróc. Mỗi lớp sơn phai giữ lại một thời gian khác. Khi ánh sáng chạm lên, tường đổi màu, từ xám sang vàng, từ vàng sang mật ong. Mái ngói uốn cong, gợn như sóng nhỏ, hắt lên thứ ánh kim nhè nhẹ. Nắng không chỉ sáng mà còn có âm thanh riêng: thứ âm thanh mỏng của ánh sáng chạm vào gạch nung, vào sắt gỉ, vào bụi thời gian.
Trên hiên, một ông thợ sửa đèn cũ đang lau chóa đồng. Mỗi vòng khăn vải ma sát vào bề mặt tạo tiếng rít nhỏ. Ông ngẩng lên, mỉm cười khi thấy ánh sáng phản chiếu trở lại. “Vàng thật đó”, ông nói, “nhưng là vàng của nắng, không phải của kim loại.” Rồi ông cúi xuống, tiếp tục công việc, để lại chuỗi âm thanh đều đều, mềm như tiếng thở.

Ở góc đường, một người phụ nữ gốc Hoa mở sạp bán bánh kaya. Khi nắp nồi inox bật mở, hơi nước trắng xóa, tiếng sôi vang lên rồi tắt. Tiếng dao cắt bánh, tiếng giấy gói sột soạt, tiếng trao đổi nhẹ nhàng bằng ba thứ tiếng đan xen: tiếng Anh, tiếng Mã Lai, và một chút Quảng Đông. Penang nói nhiều thứ tiếng, nhưng buổi sáng này chỉ có một nhịp, nhịp sống chậm và đều như bước chân của người đi bộ ngang qua.
Penang vẫn ồn theo cách riêng. Nhưng giữa lớp âm thanh của người, của xe, của nồi chảo, vẫn có một lớp mỏng hơn, tinh tế hơn: âm thanh của thời gian đang trôi mà không ai nhận ra, những âm thanh nhỏ, vàng óng, giữ lại linh hồn của Penang.
Sài Gòn, 20.10.2025



















































Leave a comment