By Andy On The Go
Con đường đá ngoằn ngoèo dẫn dốc lên, lẫn vào rừng sâu. Mưa đêm để lại mùi đất ẩm nặng, ngai ngái. Mỗi bước chân đặt xuống, đất nhún nhẹ, bùn bám quanh giày, phát ra tiếng lép nhép đều đặn. Không có tiếng người, không tiếng động cơ. Chỉ còn tiếng của rừng, sống động mà tĩnh lạ lùng.
Không khí đặc quánh hơi nước. Cành cây phủ rêu xanh đậm, dương xỉ và lan rừng bám quanh thân gỗ. Tất cả thở chậm, tự giữ một nhịp riêng. Khi gió đi qua, mảng rêu lay nhẹ, rơi xuống vài giọt nước. Mỗi giọt mang theo tiếng tách khẽ, vang lên rồi mất trong tầng lá dày.
Tiếng chim vọng từ xa, không theo nhịp cố định. Có con kêu như đang hỏi, có con đáp bằng tiếng gắt. Mỗi âm bay qua khoảng không rồi vỡ giữa các tầng lá, để lại dư âm mỏng như sợi khói. Ta không nhìn thấy chúng, chỉ biết rừng đang đầy sự sống và ta là kẻ duy nhất nghe trọn bản nhạc ấy.

Dưới chân, tảng đá phủ rêu trơn như mặt gương. Ta đi chậm. Thỉnh thoảng là tiếng gãy khô của cành mục, giòn như bánh. Âm thanh làm tim khẽ đập nhanh, không vì sợ mà vì chợt hiểu mình nhỏ bé giữa nơi ít dấu chân người. Ở đây, mọi âm đều nguyên sơ, không bị cắt, không bị khuếch đại, chỉ hiện đúng như nó là.
Ánh sáng rọi qua tán cây thành những cột mảnh. Trong luồng sáng, bụi nước lơ lửng như những hạt âm đang di chuyển. Mỗi lần hít vào, phổi đầy mùi lá mục và hơi lạnh. Khi thở ra, tiếng hơi va vào không khí loãng nghe rất rõ, như thể ta vừa phát ra một âm cũng thuộc về rừng.
Có lúc ta dừng lại, không bước nữa. Không mệt, mà chỉ muốn nghe kỹ hơn. Tiếng gió len giữa hai vòm cây, tiếng chim đáp lời, tiếng giọt nước rơi vào lá khô, và cả nhịp tim mình. Tất cả trộn nhau, tạo nên một sự yên ắng không trống rỗng. Sự yên ắng này không mời gọi, cũng không ru ngủ. Nó chỉ hiện hữu, mạnh mẽ như một sinh thể độc lập, đang nhìn thẳng vào ta.

Ta tiếp tục đi. Con đường còn dài, dẫn sâu hơn vào rừng. Phía trước không có người, chỉ còn chim, rêu, gió, và sự cô độc đang trở nên thân thuộc. Khi bước qua một khúc cua tối, rừng bỗng mở sáng. Tiếng chim tụ lại gần hơn. Gió nâng mùi rêu lên ngang tầm ngực. Ta biết mình đã hòa nhịp.
Khi rời bìa rừng, ba âm còn đọng trong người: giọt nước rơi từ rêu, tiếng chim băng qua tầng lá, nhịp thở hòa cùng hơi lạnh. Chúng ở lại lâu hơn tiếng bước chân, như một lời nhắc rằng Langtang có thể tĩnh, nhưng chưa bao giờ im. Một cuộc sống tất bật của nó đang quay vòng…
Viết cho nỗi nhớ núi rừng Langtang, Nepal.
Sài Gòn, 20.10.2025


















































Leave a comment