Andy On The Go

Phước Tích là làng cổ ở Thừa Thiên Huế, nằm bên sông Ô Lâu. Những ngôi nhà rường ẩn sau hàng chè tàu xanh đậm. Trưa đứng bóng, không khí rung nhẹ như mặt nước vừa được chạm. Mái ngói cũ lách tách. Con nước nâu xanh trườn vào bến rồi rút ra, để lại vệt ướt mỏng trên mặt. Mùi rêu ẩm, quyện khói bếp hiện rõ trong nắng.

Trên bậc đá có chiếc rổ tre đặt nghiêng. Nước từ bó rau chảy qua nan, ánh sáng mắc lại thành những sợi nhỏ. Mỗi vòng cổ tay xoay rau tạo một tiếng khẽ, êm như tiếng chày giã xa xưa. Con gà trong vườn buông một tiếng gáy rồi im. Khoảng im mỏng khiến tiếng lá chạm nhau nghe rõ mồn một. Trên mái, tiếng ngói vẫn lách tách, thưa nhưng đều.

Bên bến, người phụ nữ cúi rửa rau. Trên cổ tay là sợi chỉ đỏ đã sờn. Cử động chậm và kiên nhẫn. Bờ vai nghiêng theo nhịp nước. Không ai trò chuyện. Sự yên ả của buổi trưa được giữ bằng thói quen ít tiếng ồn.

Xa hơn là một lò gốm cũ. Cửa gỗ khép hờ. Bản lề gỉ rin rít một lần rất mảnh rồi dừng lại. Tiếng ấy giống như thời gian mở hé một khe ký ức. Trong bóng mát còn vương mùi đất nung và khói củi. Nếu đi đến gần, có thể nghe lớp âm khô nhẹ như tro nguội thì thầm.

Cánh cổng sơn xanh phai tựa rào chè tàu. Lớp sơn nứt mảnh như sợi tóc, chạm vào nghe khô khốc.

Gió ít. Mỗi khi gió đi ngang sân, chiếc áo nâu trên sào phồng lên một nhịp rồi nằm xuống. Tiếng vải cọ gỗ giống tiếng thở của căn nhà. Nền gạch ở ngưỡng cửa đã mòn lõm. Mỗi bước chạm xuống phát ra tiếng rỗng nhẹ, khác với phần gạch còn dày. Đó là bản đồ độ mòn của đời sống, vẽ bằng bước chân qua nhiều thế hệ.

Ở khúc ngoặt, một chiếc ghe nổ máy trầm trầm. Sóng nhỏ chạy theo sau, đến bến thì tan. Khi bọt chạm bậc, tiếng vỡ nghe như hơi thở cuối của người đàn bà trên bến. Trên cọc gỗ, chuồn chuồn đậu rồi rung thân rất nhanh. Cánh mỏng phát ra âm cao, gần như chỉ cảm thấy hơn là nghe thấy.

Ở đây, âm thanh cứ đến rồi đi tựa hồ một cơn gió. Lớp gần là nước chạm gỗ. Lớp giữa là tiếng rổ tre và giọt rơi. Lớp xa là mái ngói lách tách, thỉnh thoảng chen vào một lần rin rít của bản lề cũ.

Nắng trưa cắt bóng đổ thành ranh giới rõ, như vẽ đường viền cho âm thanh cũng có hình dáng.

Ngày qua ngày, bến sông kể chuyện bằng những chi tiết đang hiện hữu: Vệt rêu đổi màu theo nắng. Vết rạn chân chim trên miệng chum. Một sợi tóc mắc ở nan rổ.

Sự yên lặng ở đây không trống rỗng. Nó đầy tiếng của vật và tiếng của tuổi tác, của sự đổ nát…và cả những âm thanh vừa mỏng vừa bền, nằm giữa gỗ, tre, gạch và gió…

Sài Gòn, 15.10.2025

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts