By Andy On The Go

Sinh nhật, với mình không còn quan trọng để phải đếm tuổi. Nó giống như một checkpoint trên hành trình, một trạm dừng nhỏ để ngồi xuống, thở một hơi dài, nhìn lại con đường đã qua, rồi tiếp tục đi tiếp, chậm rãi, sâu sắc, ý nghĩa hơn.


Những năm qua, mình đã đi qua nhiều nơi. Có những chuyến đi xa, có những ngày chỉ quanh quẩn gần nhà, nhưng tất cả đều để lại dấu vết yêu thương.


Huế cho mình những buổi sáng lặng nghe mưa trên mái ngói cổ, những buổi chiều gió thổi hun hút trong Thành Nội.
Ở núi Dinh, mình khởi hành từ tờ mờ sáng, băng qua con đường mòn còn phủ sương, để thấy hạnh phúc đôi khi chỉ là khoảnh khắc cơ thể và thiên nhiên cùng hòa nhịp.
Pù Luông với ruộng bậc thang xanh rì, Sapa với những đêm lửa trại, Kerala với mùi gia vị và những chuyến xe buýt lắc lư trong núi, Kochi với biển sáng và hoàng hôn đỏ lịm. Mỗi nơi cho mình một mảnh ghép, gắn lại thành một năm nhiều màu.


Osaka, Kyoto cho bản thân một cảm nhận khác về một góc nước Nhật rất zen!. Pakistan thật hùng vĩ nhưng rất đỗi yêu thương.
Không chỉ đi, mình còn làm được những điều mình từng nghĩ khó: đứng lớp nhiều khóa học mới, viết lại giáo trình giảng dạy, đứng thêm vài lớp cho sinh viên, mentoring thêm mấy nhóm tốt nghiệp, dẫn dắt cả một team trong những dự án lớn, dựng lên những buổi talkshow để kể câu chuyện của người khác. Mình có thêm podcast đầu tiên, có series “Stress & Yoga, the Integrated Digital Planning,Tư DuySángTạoỨngDụng”, có thêm những đêm viết tới khuya để kịp một deadline, và cả những buổi sáng ngồi yên để nghe rõ tiếng lòng.


Có lúc mình tưởng đã kiệt sức, nhưng rồi yoga và viết lách, chạy bộ, trekking…lại kéo mình về. Trải thảm xuống, hít thở cho vai rơi xuống, đó là cách mình nhớ rằng mình vẫn còn nguyên khả năng trở về. Mở laptop, viết một vài dòng như trả bài cho chính mình, đó là cách mình biết mình còn giữ được ngọn lửa.
Tuổi mới không làm mình thấy “già đi”, mà càng giúp bản thân rèn sâu hơn. Sâu trong cách nhìn một con người, trong việc trân trọng từng cơ hội, trong sự biết ơn những va vấp. Mình không còn muốn chứng minh nhiều như trước. Thay vào đó, mình muốn sống trọn trong từng lựa chọn đã tin, từng bước đi đã chọn.
Mình biết ơn những người anh chị em đồng hành cùng mình, dù chỉ là một vài ga nhỏ nhưng thấm đượm tình.
Mình cảm ơn người bạn đồng hành cùng mình “aka nóc nhà”, dù nhiều khi mình cũng hơi cọc tính, lèm bèm, nhưng nhìn chung tự chấm cũng hạnh kiểm khá trở lên. Cảm ơn bạn đã cho mình nhiều góc nhìn, thêm niềm tin vào những bước tiếp theo trên các chặng hành trình mà hai đứa cùng nắm tay đi chung.


Mình viết những dòng này như một lời hẹn: tuổi mới, hãy đi tiếp. Đi để gặp thêm những người dễ thương, để nghe thêm nhiều câu chuyện, để giữ cho trái tim còn đủ rung động trước một tiếng chuông chùa, một nụ cười lạ, hay chỉ một buổi chiều gió về trên bến sông.
Nếu có một lời chúc cho mình hôm nay, có lẽ đơn giản thôi:
“Đi chậm lại để thấy đường dài hơn.
Thở sâu hơn để nghe đời rõ hơn.
Và tin rằng, mỗi tuổi mới là một khởi hành khác, không bao giờ cũ.”
Mekong, 20.09.2025

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts