Một ngày trống lớp Yoga, không chạy deadline, về nhà sớm.
Ghé một quán quen gần nhà. Xung quanh rôm rả tiếng nói cười. Và cả những tiếng cụng ly leng keng.
Mưa ngày càng nặng hạt. Quán ngày càng lưa thưa vắng khách. Chắc chỉ còn lại mấy bàn quen.
Ngồi nhâm nhi nhìn mưa, nhìn dòng người qua lại. Nhiều khi chỉ cần vậy.Một bé gái phục vụ tiến lại, mỉm cười và gắp đá, rót bia.

– Em uống với anh trai một ly nhé

– Ok, em ngồi đi, anh cũng đi một mình.


Rồi em lấy chén đũa, rót đầy một ly ngồi đối diện. Cạn hết ly, em xin phép đi dọn dẹp bàn mới xong tiệc bên cạnh. Lại nhìn mưa và thả cảm xúc theo tiếng mưa nặng hạt.
Em quay lại và giới thiệu tên. Em tên Sa, Sa trong Trường Sa. Với cái giọng, mình đoán đâu đó Phú Yên. Vén lọn tóc trễ nãi bên gò má, em mỉm cười. Nhìn kỹ, em cũng xinh, ưa nhìn, không nhiều son phấn. Đôi mắt sáng và da bánh mật.

– Ủa, anh khách quen nè. Bữa em thấy anh ngồi ngoài hiên. Nay mưa quá nên em nói mấy bạn sắp xếp bàn trong này cho anh.

– Ừa, anh cũng hay ngồi đây. Với cháu anh.

– Dạ, hèn chi. Uống đi anh.
Hết một boong bia. Mình lặng im nghe em kể chuyện về đời mình. Em tên Sa, có một đứa con năm nay lớp 8 rồi anh. Nó ngoan lắm. Em mang nó từ quê ra Sài Gòn sinh sống. Nó đáng lẽ học lớp 9 rồi nhưng do lùm xùm chuyện ly hôn hai vợ chồng nên nó học trễ. Em hớp thêm nửa ly bia, mắt sáng khi kể về đứa con của mình. Em giờ chỉ cố gắng kiếm tiền, nuôi con, dành dụm ít để khi đau bệnh mà dùng.

– Ủa mà anh độc thân hả?

– Ừa, anh chưa kết hôn.

– Trời, anh lớn hơn em 6 tuổi luôn á. Mà kén quá hay sao.

– Anh có thích gái không?

– À anh không thích con gái.
Nét đanh đá của em xuất hiện thoáng qua rồi lại dịu dàng trở lại. Em kể về chuyện ly hôn, về người đã gọi là chồng. Giờ em chỉ lo con em thôi. Nhiều khi đi làm về trễ, nó cũng không chịu ngủ, nhất quyết chờ mẹ về.

– Mà anh làm gì?

– Anh cũng làm văn phòng thôi em. Nhà cũng gần đây nên cũng tiện ghé nhậu.

– Anh an tâm đi, nhậu đi, say thì tụi em bao đưa anh về.

– Còn khuya em mới chuốc anh say, bé ơi.
Mắt em dõi theo dòng người qua lại. Mỉm cười cụng ly. Lại quay đi quay lại dọn dẹp. Cuộc sống vất vả hằn lên khoé mắt. Mình cảm thương một chút cho phận của em. Nhưng cũng nhìn thấy một đốm lửa hy vọng đang thắp sáng trong lòng em.
Ra về, vỗ vai em và nói khẽ “Một ít quà trung thu cho con em. Trung thu vui vẻ & bình an.”
Rồi chiếc xe lẫn khuất vào hàng cây bằng lăng dưới tiếng mưa vẫn nặng hạt.
Mỉm cười. Không biết cô ấy sẽ nói gì khi mang quà về cho con của mình. Sẽ nói là hôm nay có một ông chú già tặng mẹ quà Trung Thu nhưng hắn không mê mẹ con à. Hay một người say qua đường vô tình mủi lòng trước câu chuyện của hai mẹ con mình.
Ừ, sao cũng được em ơi.
“…Ngày mai sẽ khác
Sẽ lại thấy hàng cây rất xanh
Sẽ lại thấy ngọn gió rất trong lành
Khẽ lướt qua tim mình
Ngày mai sẽ khác
Sẽ lại thấy dòng người rất đông
Sẽ lại thấy trời xanh rất rộng…”
(Khắc Hưng)

Sài Gòn tháng 9/2024

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts