Tản Văn, Andy On The Go
Đêm xuống chậm. Bếp nhỏ bật đèn. Nồi cá kho sôi liu riu. Tôi đảo trứng, rắc hành lá. Thằng nhỏ phòng trọ kế bên về. Áo ướt mồ hôi. Tôi hỏi ăn chưa. Nó lắc đầu. “Chưa kịp.”
“Vô ngồi đi.”
Đang gắp miếng đầu thì điện tắt phụp. Cả dãy tối thui. Ngoài hẻm người ta ồ lên. Ai đó lọ mọ trên cầu dao. Tôi bật đèn pin điện thoại. Ánh sáng xanh xanh chiếu lên tô cá. Mùi nước mắm tiêu bốc đậm hơn. Bên kia vách, tiếng em bé khóc nóng sốt. Mẹ nó gọi với.
“Có ai còn nước ấm không.”

Tôi đặt tô trứng xuống, chạy ra bếp chung. Đun nước trên bếp gas nhỏ. Bà chủ trọ xuất hiện với bịch khăn xô.
“Để tui chườm phụ.”
Thằng nhỏ lẳng lặng bê tô nước vào. Mẹ đứa bé nói cám ơn lia lịa. Trán đứa nhỏ ướt. Mắt lim dim. Cả xóm như cùng nín thở.
Năm phút sau, đèn bật lại. Cả dãy vỗ tay. Đứa bé bớt khóc. Mẹ nó cúi đầu.
“Ơn quá.”
Tôi về bếp. Cơm nguội. Thằng nhỏ xin thêm chén nữa.
Tôi gật. “Ăn đi.”
Nó cười, giọng nhỏ xíu. “Hồi nãy con cũng sợ.”
Tối đó trên bàn tôi là hai chén cơm. Một tô cá kho. Một dĩa trứng. Và một ly nước ấm đem qua phòng bên. Bữa cơm muộn bỗng có thêm lý do của nó.
Sống gần nhau là để khi tối thui thì có người kêu tên mình.
“Tối lửa tắt đèn” thì ra là vậy.
Thị Nghè, những năm 2000 ở xóm trọ.


















































Leave a comment