ADoTG

Buổi sáng ở đầu chợ. Tiếng hò reo bốc hàng. Bác Hai dựng chiếc ba gác sát lề. Thân xe gỗ bóng lên vì tay người chạm nhiều. Bánh sau quấn dây thừng cũ. Còi bóp kêu “bíp bíp” nghe buồn cười. Bác đội nón lá rách vành. Cười hiền.

Hôm nay có mối bự. Chở hai tủ kính, thêm mấy thùng chén. Chủ nhà ở mé kênh, dốc đứng. Bác Hai đo đường bằng mắt. “Dây đâu.” Ông bạn đưa sợi thừng. Bác cột một nút, siết hai lần. Thêm một vòng gút. “Cho chắc.”

Kịch tính tới ngay khúc cua ra cầu. Trời đổ mưa ào một trận ngắn. Mặt gạch trơn như da cá. Bánh trước sạt nhẹ. Thùng chén xê dịch. Cái tủ kính nghiêng nửa phân. Người đi đường la lên. “Giữ coi.” Bác Hai ghì vai. Lưng cong lại. Mồ hôi trộn mưa. Thằng bé phụ việc lao tới, chèn thêm cái gạch. Cô bán bún bên lề chạy ra giữ thùng. Bác hít mạnh. Đếm nhỏ. “Một. Hai. Ba.” Ba người kê lại được thế. Tủ kính về thẳng. Dây thừng căng ra như sợi dây đàn.

Mưa tạnh. Đường lên dốc mé kênh vẫn trơn. Bác bảo thằng nhỏ ngồi sau làm đối trọng. Bác đạp chậm. Bánh rít một đường. Còi “bíp bíp” một cái vì tay bác bóp mạnh quá. Cả hẻm bật cười. Bác cũng cười. “Bíp cho hên.”

Giao xong, chủ nhà rót trà đá. Mời cả ba ngồi. Bắp rang để sẵn. Bác đưa tay cởi dây, ngó mấy mối gút. Trên vách nhà ai đó treo câu thơ viết tay:

“Qua cầu gió lộng

Có người chờ nhau”

Trên đường về, bác ghé quán tạp hóa cô Ba. Mua bịch băng keo bản to. “Để ràng thêm cái vè.”

Cô Ba xé băng keo cho bác. Hỏi thăm sức khỏe. “Chạy vầy mệt lắm.” Bác nói mệt quen. Vui vì không bể món nào. Cô Ba gật. “Bền là nhờ người ta đứng gần nhau.”

Bác nổ máy. Xe ba gác rời chợ. Đường khô dần. Trên sườn xe còn dính vài giọt mưa. Lấp lánh như đốm đèn nhỏ.

Chợ Thị Nghè, 2004 lúc mới lên Sài Gòn đi học Đại Học.

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts