Memorised by Andy on The Go


Một hành trình của mùi hương, tiếng cười và những con đường băng qua núi tuyết

Andy On The Go

Bước chân lanh quanh phố lạ

Đêm trước đáp xuống New Delhi. Vừa ra khỏi sân bay đã làm ngay một ly sinh tố xoài. Lạnh buốt. Thơm ngậy.

Sáng sau bắt taxi ra New Delhi Railway Station, nhắm thẳng Agra Fort. Bước qua cổng thành đỏ là cảm giác tường gạch đang thì thầm. Từ pháo đài có thể thấy thấp thoáng Taj Mahal ngoài xa.

Người ta kể hoàng đế Shah Jahan bị con trai giam những năm cuối đời ở tháp Musamman Burj, nơi ông ngày ngày nhìn về lăng mộ trắng của vợ.

Dòng người rồng rắn chờ vào Taj Mahal, nơi tình yêu, quyền lực và đá quý khảm lên cẩm thạch trắng vẫn lặng lẽ phát sáng. 

Các dòng Kinh Qur’an do bậc thầy Amanat Khan ghi trên cổng và thân mộ được tăng kích thước dần ở các dải cao để khi đứng dưới nhìn lên thấy đồng đều, một ảo giác phối cảnh có chủ ý. 

Lại có truyền thuyết rằng Shah Jahan muốn xây một Taj đen bên kia sông cho chính mình, nhưng điều ấy chỉ còn là giai thoại đẹp.

Chiều quay lại bến xe, bắt chuyến đến Jaipur, thành phố hồng. Ở bến, khỉ ngồi cạnh những tấm chiếu cũ, người già và trẻ con lim dim như nhìn về nơi xa lắc. Xe công cộng ở Ấn nên thử một lần cho biết. Máy lạnh hên xui, mùi thì đủ cả, từ cà ri vương tay đến mùi người. Ba tiếng di chuyển như một lần chuyển sinh.

Hawa Mahal hiện ra như một tấm mạng ren hồng, 953 ô cửa lấp lánh. Mặt tiền tổ ong ấy sinh ra để các phụ nữ hoàng gia có thể nhìn xuống phố mà không bị nhìn thấy, lại đón gió để mát lòng giữa mùa nóng. Lên Amber Fort trên triền đồi nhìn xuống hồ Maota, đi qua hành lang đá, phòng gương, những bức tường kể chuyện Rajput.

Thành cổ Amer thuộc cụm Hill Forts of Rajasthan được UNESCO ghi danh, tường thành ôm trọn cả một thời vương giả.


tường đỏ rù rì kể chuyện xưa
một giọt trắng Taj rơi vào mắt
chuyến xe mùi người quấn mùi đời
ta qua đó, thành người của gió

Andy On The Go

Leh, vấn vương và những nụ cười vô tri

Đi ngược về Delhi rồi nối chuyến lên Leh. Từ trên cao, sân bay nhỏ như đốm lửa nằm trong vòng tay Himalaya. Sân bay Kushok Bakula Rimpochee cao hơn ba nghìn mét, nên đa phần chỉ hạ cánh buổi sáng khi gió núi còn hiền.

Chiều dạo walking street, chui vào quán cà phê giả danh bar. Hỏi có bia không, cậu phục vụ đáp có và mang ra trong chiếc mug cà phê, miệng cười “Cappuccino, Cappuccino”. Chúng tôi chia nhau hai chai rồi cười đến chảy nước mắt. Say độ cao, say cái se lạnh, say cảm giác được tung bay.

Sáng sau tuk tuk đưa đi Thiksey Monastery. Người Ladakh kể khi các lạt ma làm lễ, hai con quạ đã tha chiếc đĩa lễ torma bay đi rồi đặt bất ngờ ở sườn đồi đối diện, như một dấu chỉ chọn đất dựng tu viện. 

Trong điện Di Lặc, tượng Maitreya cao chừng mười lăm mét chiếm hai tầng, tôn trí để kỷ niệm chuyến thăm của Đức Đạt Lai Lạt Ma năm 1970.


không khí mỏng như một lời thì thầm
cốc bia giấu trong mug cà phê
ta cười đến khi chỉ còn lại nhịp thở
và một tiếng chuông xa trong ngực”

Andy On The Go

Xe ta bon bon trên những chặng đường

Sáng nhận xe. Hai đứa có bằng lái. “Đã chạy phân khối lớn chưa?”

“Rồi!“

“Bao lâu?”

“Tháng.”

Tôi ôm con Royal Enfield Thunderbolt 500cc nặng trịch, rướn người theo nhịp máy. Đường quanh Leh còn hiền, gió thơm mùi nắng.

Rẽ lên Khardung La. Trời lạnh đột ngột, mưa trộn tuyết, bùn và lở đất. Có người bỏ xe leo lên van. Vy vẫn ngồi sau.

“Mày tin tao không Vy?” 

“Tin chứ.” 

Chúng tôi siết lại quai nón, bám đường bằng sự lì lợm. 

Hơn một giờ vật vã rồi cũng chạm đỉnh. Ly trà masala nóng hổi làm tay bớt run. Khardung La thường được kể là đèo cho xe chạy cao nhất, nhưng đo đạc hiện đại cho thấy con số đó thấp hơn tấm biển. 

Sự thật và niềm tự hào đôi khi chỉ cách nhau một nhịp gió. Dẫu sao cũng đã chinh phục con đèo trên 5,3k mét so với mặt nước biển!

Đổ đèo về Nubra. Hunder đón bằng cồn cát và những chú lạc đà hai bướu. Người địa phương bảo chúng theo chân thương nhân từ Yarkand sang Ladakh khi tuyến Con đường Tơ lụa còn thở đều qua các đèo cao. Khi đường buôn đóng lại, vài con ở lại với dân bản, thành ký ức sống của những đoàn caravan cũ.


gió khâu lại vết sợ trên tay lái
trà masala làm ấm những đốt ngón run
“mày tin tao không”, một câu nói đủ mở đường qua mây tuyết

Andy On The Go

Đêm trên hồ thiêng Pangong Tso

Bình yên ở Hunder giống như ốc đảo giữa sa mạc. Sáng dậy như người mới, lao vào con đường nhựa xám thẳng tắp. Hai bên là cát, là núi, là những tấm bảng nhỏ của lính biên phòng, câu nào đọc cũng muốn cười. Rồ ga một nhịp, đời xoắn lại như tuổi dậy thì, vừa lạ vừa bỡ ngỡ.

Pangong Tso mở ra vệt xanh thẳm giữa Ladakh và Tây Tạng. Hồ nội lưu ở cao độ hơn bốn nghìn mét, dài khoảng một trăm ba mươi bốn cây số. Nước lợ đổi màu theo mây nắng, có hôm xanh ngọc, có hôm xanh thẫm như vạt trời rơi xuống. Chiều mát, ráng trời rắc lên sóng những hạt thủy tinh li ti. 

Chỗ ngủ xinh xỉu. Lều chắc nịch. Phòng diêm dúa với đôi thiên nga bằng khăn và vài cánh hồng. Đêm đó, tôi nghe như có tiếng chuông, tiếng hát mỏng từ mặt nước. Tôi vốc nước rửa những muộn phiền, gửi lại vài chấp niệm nhờ hồ giữ kín.


hồ đổi màu như ý nghĩ của trời
ta rửa mặt trong nước lạnh, để lại một tên gọi đã cũ
đêm gấp đôi thiên nga bằng khăn trắng
sáng dậy thấy lòng nhẹ như cánh

Andy On The Go

Và rồi ta hứa, sẽ quay trở lại…

Đi xa không chỉ để chạm vào một nơi, mà để gặp lại chính mình giữa mùi người chen chúc, giữa gió lạnh khứa tay, giữa mặt hồ đổi màu theo mây.

Delhi dạy tôi cách đi qua hỗn độn. Agra nhắc về những lời thề khảm trong đá.

Jaipur khuyên đừng quên ngước nhìn những ô cửa gió.

Leh thì thầm về nhịp thở. Khardung La rèn sự lì.

Hunder cho tôi một đêm sao đầy, Pangong Tso giữ giùm vài nắm buồn. 

Khi trở về, thứ còn lại không phải là đường đã đi, mà là trái tim đã mở rộng thêm một chút.

Đến đây, ta đủ rồi.

Mỹ Tho, 16.08.2025

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts