by Andy On The Go
Bình minh ở An Giang, sương còn vương trên lá, mặt nước kênh lấp lánh như rắc bạc. Từ đằng xa, mấy bóng người nông dân đã thấp thoáng trên bờ đê nhỏ. Vai vác liềm, tay ôm rổ, tiếng kêu í ới vang trong cái không gian còn mát lạnh. Mùi đất ẩm, mùi lúa thơm ngát như đánh thức cả cánh đồng.

Pù Luông mùa gặt, ruộng bậc thang như mấy bậc thang vàng dẫn tuốt lên trời. Nắng sớm len qua tán lá, vuốt nhẹ lên từng hạt lúa no tròn. Mấy cô chú cắm cúi giữa đồng, nhát liềm chắc gọn, đều đặn như điệu hát cũ đã thuộc lòng. Trong ánh mắt, thấy rõ cái niềm vui trúng mùa, cái mừng yên bụng khi lúa đầy kho, gạo đầy hũ.

Tới trưa, đồng sáng rực như ai đổ mật xuống. Trên bờ, bầy con nít chạy chân trần, nhảy từ đống rơm này qua đống rơm kia, cười khanh khách nghe muốn cười theo. Ở Tiền Giang, tụi nhỏ khoái leo lên ghe chở lúa, vừa đong đưa chân vừa hít no một hơi mùi nắng, mùi lúa mới. Còn ở Lumbini bên Nepal, tụi nhỏ cũng chạy chơi giữa đồng, lâu lâu ngoái lại nhìn về phía tu viện, nơi mấy vị sư khoác áo đỏ sẫm đi ngang, bóng áo nổi bật giữa màu lúa xanh mướt như tấm thảm trải dài tới tận chân trời.

“Vàng ươm trải khắp triền đê
Andy On The Go
Hương lúa quyện gió, tràn về ngõ quê
Liềm rung theo nhịp say mê
Tiếng cười giòn vỡ, tràn che nắng chiều”

Chiều xuống, ánh nắng dịu, đổ một lớp vàng mật ong lên cánh đồng vừa gặt. Ở Mù Cang Chải, bóng núi dần nuốt ánh sáng, chỉ còn viền vàng lấp lánh trên mấy thửa ruộng cao nhất. Pù Luông thì mờ mờ màn sương, lững lờ trôi ngang mái nhà sàn. Tôi nhớ hoài lần chạy trail mùa gặt ở Pù Luông. Chân len giữa tiếng xào xạc của lúa, mùi hương ngọt quấn vào từng hơi thở.

Đêm đó, chúng tôi ngủ trong căn nhà sàn của người dân tộc, mái gỗ thấp, hương lúa chín thơm ngập căn phòng. Ngoài hiên, tiếng dế, tiếng côn trùng rì rầm, xen tiếng trò chuyện rôm rả của gia chủ với bà con hàng xóm, như nối dài cái vui của một ngày trúng mùa.

Tôi, một kẻ rong chơi, không cầm liềm cũng chẳng vác bao lúa. Tôi chỉ mang về chút ký ức: ánh mắt người nông dân lấp lánh, tiếng con nít cười giòn tan, sắc vàng chuyển sang màu mật dưới hoàng hôn. Mùa gặt, chỗ nào cũng vậy, là mùa của ánh sáng, của tiếng cười và của những ký ức ấm vàng trong lòng người.
Viết cho những mùa vàng tôi đi qua,
Huế, 13.08.2025


















































Leave a comment