Viết lại bởi Andy On The Go. Version 2025, kỷ niệm hơn 10 năm đi Bali
“Lập group kín đi Bali tụi bây.”
Một lời rủ rất nhanh của mụ Thuý, và tôi được kéo vào hội Tưng Tưng Phượt, nơi 90% là phụ nữ. Lịch trình nhìn qua vừa thú vị vừa thách thức. Chơi. Lịch rơi đúng dịp 30.04 – 01.05 nên ai cũng rảnh. Trước ngày đi, tội con Ngọc bị cà khịa vì hỏi có được mang vali không. Mẹ Phúc nhắn riêng: “Ê, mày lo liệu. Nhóm này không tiếp bánh bèo, bánh lọc nha.”
Chúng tôi, tám con người từ già đến trẻ, vác balo lên đường.
Hành trình 6 ngày 5 đêm: Yogyakarta → Bromo → Ijen → Bali.
Galih, hướng dẫn bản địa, hiếu khách và tận tâm. Có lẽ vì đoàn toàn phụ nữ.

Jogja: Borobudur và Prambanan
Ngày đầu chỉ di chuyển về khách sạn.
Ngày thứ hai, ba giờ sáng đã dậy đi Borobudur. Khối phù đồ bậc tầng hiện lên trong sương, vừa uy nghi vừa dịu. Tôi ấn tượng với hình dáng như cây kem úp ngược. Đi vòng quanh, gặp một chú đội nón lá ép, cẩn thận lau từng đường chạm khắc đá. Thấy thương. Giờ vào Borobudur, vé leo thân tháp giới hạn theo khung giờ, số người mỗi giờ có hạn, và du khách mang dép upanat để bảo vệ mặt đá. Đi sớm để đặt được suất tốt.

Rời Borobudur, xe chạy thêm khoảng hai mươi cây số đến Prambanan, quần thể đền Hindu với các tháp thờ Shiva, Vishnu, Brahma vút cao, phù điêu Ramayana chạy dọc tường. Di sản Thế giới từ năm 1991, đứng giữa sân đền thấy rõ cái uy của một vương triều từng quay về đạo Hindu.
Đêm xuống, cả nhóm bắt tàu đi Malang, chuẩn bị cho Bromo.

Bromo: gió rít trên biển cát
Bromo thênh thang và đen đúa. Jeep băng qua biển cát. Thuý với tôi leo lên nóc xe ngồi, gió rít, ổ gà nảy người, chỉ còn biết cười. Vòng qua chân núi, mỗi người cưỡi một con ngựa men theo sườn dốc.

Lên đến chỗ xuống ngựa là bậc thang hẹp dẫn thẳng miệng núi lửa, cỡ hai trăm rưỡi bậc. Mùi lưu huỳnh nồng. Nhìn xuống miệng núi lửa đang thở, khói phụt lên. Lỡ chân đá trượt một viên đá rơi tỏm mà không nghe tiếng chạm đáy. Sợ đến muốn khóc.

Sáng sớm ở Penanjakan, mặt trời vừa ló thì Bromo quăng mảng khói lớn che khuất. Lúc mỏng, lúc dày, có lúc lẫn tia đỏ. Ở dưới lòng caldera là Pura Luhur Poten của người Tengger, nơi mỗi năm vẫn có lễ Yadnya Kasada ném lễ vật vào miệng núi lửa.
Ijen: trong làn khói lưu huỳnh
Ijen đón bằng cơn mưa nhẹ, đường trơn, gió lạnh. Tôi và Thuý đi nhanh nhất đoàn, khoảng ba mươi phút tới mép miệng. Lâu lâu gặp những người gùi những tảng vàng lưu huỳnh, nghe nói bán xuống núi. Tới viewpoint, hai đứa mắc kẹt giữa đám khói dày. Không thở nổi. Không dám chạy vì hai bên là vực.

Một giọng nói đâu đó: “Nằm xuống, nín thở, bò từ từ ra.” Ba mươi giây sau khói tự tan.
Ở Ijen, “blue fire” xem đẹp nhất trước rạng sáng, nên nhiều đoàn đi từ nửa đêm và mang mặt nạ lọc khí SO₂. Khu này đôi khi đóng cửa tạm khi hoạt động tăng và thường nghỉ Thứ Sáu đầu tháng để bảo tồn, nên kiểm tra lịch trước khi đi.

Đêm đó, chúng tôi ngủ ở homestay nằm vắt vẻo trên sườn núi lửa. Xung quanh là vườn cà phê và rau. Ăn tối xong, cả nhóm ngâm hồ khoáng nóng. Người mềm ra thấy rõ.
Sang Bali: Kuta ồn ào, Ubud trầm lắng
Đường về Bali chạy xuyên rừng nguyên sinh, bầu trời xanh như rửa. Phà Ketapang đi Gilimanuk chạy suốt ngày đêm, chuyến khá dày; qua biển chừng 45–60 phút, nhưng lúc cao điểm thì chờ bến có thể lâu hơn.

Kuta chào bằng bãi cát dài, quán xá xếp lớp. Chọn quán sát biển, khui bia mừng ngày 1.5. Sáng sau, tụi tôi đi kayak xem cá heo. Ở Lovina, chọn nhà tổ chức tôn trọng khoảng cách, không rượt đuổi, nhóm nhỏ hoặc kayak để đàn cá thoải mái bơi. Ngắm sự yên bình thấy thương.

Lên Ubud, rảo Monkey Forest tầm sáng muộn để đỡ đông, khu rừng mở 9:00–18:00 và nên tuân thủ bảng hướng dẫn để an toàn. Ghé Tegalalang, đi sớm hoặc sau 17:00 mát hơn, ruộng lúa xanh nhất ngay trước vụ gặt tháng 3–4 và tháng 9–10.
Tám con người lần đầu đi chung, ăn chung, ngủ chung, rồi nói cùng một tiếng nói. Sau chuyến đi, thành bạn rất thân.

Hai anh tour guide, Thomas và Galih, cũng thành bạn. Sau này tôi và má Phúc còn quay lại Bali với Galih. Lúc chia tay, tôi hỏi: “Do you like wine?” Hắn gật đầu cười. Wine là biệt danh của một “bà già ham vui” trong nhóm. Về sau, nhắc đến Wine, Galih bảo: “Tao vẫn nhớ Wine, mày ạ.”

Indo, miền đất đen.
Indo, miền đất linh thiêng.
Indo, miền đất đi xa vẫn nhớ quay về.
Bali, giấc mơ còn dang dở. Sẽ còn quay lại để tìm nhau.
Viết cho chuyến đi cùng Tưng Tưng Phượt, 2015.
Saigon, 02.06.2020


















































Leave a comment