by Andy On The Go
“Chút mộng mị giữa tháng Chín, khi mùi mạ non còn đọng trong gió, và lòng người thì chỉ cần một ánh mắt, một đoạn đường, một khung trời đủ làm mềm lại.”
Chuyến hành trình bắt đầu bằng một cú lỡ nhẹ. Chuyến bay bị dời mà mãi đến lúc check-in mới phát hiện. Vội vã đổi chuyến. May mắn, Vietjet cho đổi miễn phí sau một trận nài nỉ trong vô vọng.
Dừng lại Bangkok một đêm.
Khao San sáng rực mùi nhạc, mùi bia, và tầng tầng lớp lớp hương cỏ nồng đượm. Một trải nghiệm không có trong lịch trình, mà lại thành kỷ niệm mở đầu thật thú vị.
Tìm lại quán cá nướng ngày xưa, không còn nữa. Tấp đại vào quán không tên. Con cá hấp thơm nức. Tô cơm trắng to oạch, chai bia Singha lạnh buốt. Ngồi lắc chân, uống bia, nhìn phố phường lấp lánh ánh đèn. Bên kia đường có người hút bóng cười. Có người cuốn cần. Mưa nhẹ rơi trên tháp. Một Bangkok thật khác. Hơi hỗn độn, nhưng sống động.

Sáng sớm hôm sau, rời Don Muang. Bay chuyến sớm đến Chiang Mai.
Tháng Chín, Chiang Mai vẫn còn mưa. Nhưng kịp ghé Khao Soi Khun Yai. Một quán nhỏ trong hẻm, bàn ghế nhựa, không biển hiệu cầu kỳ. Một tô mì cà ri Thái rắc mì chiên giòn, thêm ớt ngâm dấm, hành chua và lát chanh. Khao Soi ở Chiang Mai còn đúng “bản gốc” theo mọi độ cay ăn xong vẫn hy vọng có thừa một thìa. Kèm theo tô clear soup Thái, vừa đủ để no đến mức không muốn nhấc chân đi nữa.

Dưới cơn mưa nhẹ, bước vào Treasury Museum. Một bảo tàng nhỏ nằm nép mình giữa khu phố cổ Chiang Mai. Không ồn ào, không khoa trương, nhưng lại ấm cúng như một căn nhà xưa còn giữ được hơi thở của thời gian. Nơi đây lưu giữ hành trình của tiền tệ Thái, từ những đồng xu bạc thời vương quốc Lanna, tờ giấy bạc đầu tiên, cho đến mô hình tái hiện cách người xưa trao đổi buôn bán. Mỗi hiện vật là một lát cắt của lịch sử. Một dòng chảy âm thầm nhưng bền bỉ dựng nên cả một nền kinh tế. Nhìn vào đó, thấy được cả một đế chế từng hình thành từ những đồng tiền nhỏ bé đầu tiên.

Đối diện là Lanna Architecture Center. Một khu nhà cổ bằng gỗ. Tầng dưới dùng để nuôi gia súc, sinh hoạt. Tầng trên để ở. Hành lang dài, mái thấp, gió lùa mát rượi. Mọi thứ giản dị, nhưng có hồn. Có đời sống của nó.

Bước tiếp tới quảng trường Three Kings. Ba bức tượng sừng sững. Ba ông vua sáng lập vùng đất này. Lực lưỡng. Uy nghiêm. Mà cũng đẹp trai. Người ta bảo giống thần David. Chắc đúng. Vừa đẹp, vừa làm việc lớn. Ai không mê.

Ngay bên là trung tâm văn hóa Chiang Mai. Một không gian kể chuyện bằng âm thanh, hình ảnh, mô hình. Những dân tộc thiểu số miền Bắc. Những con chợ sáng. Tiếng rao. Tiếng mái chèo. Mâm Som-tam 120 baht cay xè. Mỗi phòng là một mảnh đời. Một vùng ký ức.

Ghé lại Tha Phae Gate. Một trong những cổng thành cổ còn sót lại. Vẫn đỏ. Vẫn trầm. Vẫn như người bạn cũ. Năm 2019 từng chạy bộ qua đây. Giờ quay lại, thấy lòng yên.

Đúng ngày sinh nhật 150 năm của công nương Chiang Mai người sau này trở thành hoàng hậu. Cả thành phố mặc hồng. Những người phụ nữ từ già đến trẻ, đứng dọc đường. Móng tay dài uốn cong. Chờ hiệu lệnh múa điệu múa móng. Dưới nắng. Nhưng không ai than. Khâm phục.
Tránh dòng người, ghé Maadae Slow Fish Kitchen. Một quán được Michelin đề xuất. Nhỏ. Xinh. Chủ quán da nâu, tóc cột cao, ánh mắt sáng. Cá đánh bắt theo mùa, nấu rất nhẹ tay. Craft beer chiếm gần 30 phần trăm hóa đơn, nhưng đáng. Khi được hỏi ngon không, chỉ biết gật đầu. Xuất sắc.

Tối, Chiang Mai biến thành một lễ hội. Những quán bar bật nhạc dân gian pha jazz. Kèn tre Thái kết hợp trống điện tử. Người lắc lư theo nhạc. Bia Chang 620ml mát lạnh. Nhớ mấy cô bóng Sài Gòn tân thời. Vui nhộn, mà vẫn gần gũi. Trước khi về, ghé ăn thêm một tô hủ tiếu đêm. No bụng, no lòng.
Sáng hôm sau. Yoga nhẹ trong resort vắng. Ánh nắng xuyên qua tán lá. Gió lay nhè nhẹ. Cơ thể mở ra từng chút. Mọi thứ rất khẽ. Rất dịu.

Rời Chiang Mai. Hành trình tiếp tục về Pai. Qua 761 khúc cua. Tài xế vừa lái vừa hát những câu không rõ nghĩa. Đường núi xanh, mây mờ, cảnh vật như tranh.
Đến nơi, nghỉ ở B2 Pai Premier Resort. Một nơi yên tĩnh gần dòng sông Pai. Phòng đơn giản, nhưng có ban công nhỏ nhìn ra vườn. Gió lùa vào rất dễ chịu.

Buổi chiều, đi bộ ra khỏi trung tâm gần bốn cây số để ngắm hoàng hôn. Hai bên đường là đồng lúa, là nhà gỗ hai tầng, là tiếng heo kêu, tiếng chó sủa, tiếng người chào nhau bằng cái chắp tay và cái gật đầu nhẹ. Mùi mạ non. Mùi suối. Mùi phân bò. Thật thà. Giữa đường, có một bà chó vàng đi theo. Không mời. Không gọi. Nhưng cứ đi. Bị đuổi cũng không bỏ. Bị chó khác rượt vẫn đi. Theo đến tận cuối đường. Gần tám cây số. Một bạn đường không tên.

Tối cuối ở Pai. Không bar. Không đèn màu. Chỉ có vài ngọn đèn vàng. Nhạc nhẹ. Người ít. Mọi thứ như ru.

…
Trở lại Chiang Mai. Nhớ hẻm nhỏ buổi sáng. Nhớ chị bán cà phê vai rộng, mặt trét phấn vàng nghệ, mỉm cười bảo: “Uống nhẹ thôi. Mạnh lắm đó. Chị đi tưới cây. Em ngồi đây uống nhé.”
Nhớ những ngày chạy bộ tháng Mười Hai. Trời không lạnh. Không nóng. Áo khoác mỏng. Gió luồn qua tóc. Mắt ngước nhìn trời. Lòng nhẹ như lá rụng.
Nhớ quán pub nhỏ. Có bàn bida. Có chị chủ có chồng Tây. Vừa ôm nhau, vừa uống bia, vừa hút thuốc. Ánh mắt nhìn nhau rất vui. Gọi một chai Chang lớn. Uống xong được tặng thêm hai chai. Vì… đẹp trai.
Lang thang qua phố. Có đoạn sang. Có đoạn nghèo. Có chùa. Có quán bar. Có nơi chỉ trải tấm bạt nằm ngủ. Mọi thứ đối lập, mà chung sống.

Xem lại A Tale of Thousand Stars.
Tự nhiên nhớ. Nhớ Chiang Mai. Nhớ Pai. Nhớ con đường ngập nắng. Nhớ ly cocktail bên hồ lúc nửa đêm. Khi phố đã tắt đèn. Tĩnh lặng & an bình.
“… Gió ơi.
Gió đã đưa em đến bên đời tôi.
Sao rồi gió lại mang em đi xa mất…”
Chỉ cần lang thang. Chỉ cần một ánh mắt. Một đoạn đường. Một quán nhỏ. Một khung trời. Một người để nắm tay.
Chiang Mai và Pai, Sẽ còn trở lại.
Sài Gòn, 06.08.2025
Sources:


















































Leave a comment