Đáp chuyến bay chiều từ Sài Gòn, tụi tôi đến Penang, thẳng tiến về khu phố cổ George Town di sản thế giới UNESCO, nơi những con hẻm nhỏ kể chuyện bằng tường gạch, bằng cửa chớp gỗ, bằng màu vẽ thời gian. Check-in tại Muntri Mews Hotel biệt thự cổ kiểu Straits Chinese, yên tĩnh mà duyên dáng.

Tối đầu tiên, lang thang qua các quán ăn Ấn đậm mùi gia vị, ghé chợ đêm, dạo Art Street để tìm lại những bức tranh tường đã từng nổi tiếng khắp mạng xã hội.

Từ Little Children on a Bicycle,  hai đứa trẻ đang đạp xe thật sống động trên nền tường xám, đến Boy on a Motorcycle, Reaching Up, Brother and Sister on a Swing, I Want Bao, Trishaw Man, và Kids on Chair – những khung hình tưởng như đơn giản, nhưng đã góp phần biến George Town thành thủ phủ nghệ thuật đường phố châu Á.

Dừng ở Queen Victoria Pier ngắm biển đêm, gió thổi lồng lộng. Love Lane có một gallery nhỏ tên Unique Penang Art Gallery, như điểm dừng chân của những tâm hồn mê nghệ thuật.

Rồi tụi tôi ra đường Chulia, ngồi vỉa hè, gọi vài chai craft beer, cười nói như những đứa trẻ không cần lớn chẳng có gì, mà thấy đủ.


Sáng hôm sau, xe đưa cả nhóm lên Penang Hill, nơi khí hậu mát mẻ quanh năm, rừng nguyên sinh phủ kín. Trải nghiệm The Habitat, đi bộ giữa cây cổ thụ và chim hót. Đỉnh cao là Curtis Crest Treetop Walk – cây cầu gỗ uốn quanh tán cây, từ đó có thể nhìn toàn cảnh đảo Penang, thậm chí có cảm giác… chạm được mây.

Chiều về lại phố, ghé Pinang Peranakan Mansion; nơi lưu giữ vẻ đẹp xa hoa của tầng lớp Baba-Nyonya thời xưa, từng viên gạch, khung ảnh đều có chuyện để kể. Ghé Amazing World of Food Museum, rồi ăn món Ais Kacang truyền thống – đá bào, thạch, bắp, sữa đặc, nước cốt dừa – nghe lạ nhưng đáng thử.


Ngày tiếp theo, tụi tôi đi dạo trong Penang Botanical Gardens, một khoảng xanh yên tĩnh giữa lòng thành phố. Trưa ăn nhẹ ở Cafe Mangga, rồi tham quan The Blue Mansion (Cheong Fatt Tze), ngôi nhà xanh cổ kính, pha trộn kiến trúc Hoa – Anh – Mã tuyệt đẹp.

Chiều là cuộc săn lùng FUJIYAMA – Vintage Used Clothing, loanh quanh cả tiếng giữa những con phố nhỏ, nhưng cuối cùng cũng tìm được vài món đồ xưa đúng gu.

Lại quay về phố cổ ăn Cendol, món tráng miệng đậm chất Penang với đậu đỏ, đá bào và nước cốt dừa. Craft beer ở đây thì mắc, đặc biệt mấy loại nhập từ Việt Nam nhưng tụi tôi vẫn cụng ly, vì cảm giác ngồi vỉa hè ở một thành phố xa lạ với mấy người bạn thân là điều không thể định giá.

Ghé lại tiệm bánh Ming Xiang Tai từng mê mẩn lần trước giờ đã không còn, chỉ còn bảng hiệu cũ bạc màu và ký ức vương vất.

Ngày cuối, tụi tôi định đi chùa Kek Lok Si, ngôi chùa lớn nhất Malaysia, nằm trên đồi Air Itam, nổi tiếng với tượng Quan Âm khổng lồ và hàng ngàn đèn lồng rực rỡ. Nhưng rồi… lạc nhau giữa dòng người và những bậc thang bất tận.

Ai về trước, ai còn lang thang, nhưng cuối cùng cũng tụ lại ở khách sạn.

Tụi tôi lại kéo nhau ra phố, cụng vài chai bia lạnh.

Không cần nhiều lời, một ánh nhìn, một nụ cười, một cái cụng ly là đủ kết lại hành trình.

Penang không còn mới, nhưng vẫn đủ khiến tụi tôi thấy mình đang sống.

Một chuyến đi chẳng cần lịch trình, chỉ cần bạn đồng hành.

Và một trái tim sẵn sàng cho những ngày rong chơi như trẻ nhỏ.

Andy on The Go

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts