“Từ Vientiane, Vang Vieng đến Luang Prabang”

Đêm đầu tiên đến Vientiane. Thành phố đã lên đèn, lặng lẽ và dịu dàng. Bụng đói sau chuyến bay dài, những bước chân đầu tiên dừng lại ở Khop Chai Deu, một quán ăn nằm trong căn biệt thự Pháp cổ giữa lòng thủ đô. Nơi đây được mệnh danh là “The Place Where the World Meets”, không chỉ vì món ăn ngon mà còn bởi không khí giao thoa, dễ chịu. Một chai BeerLao mát lạnh mở ra khởi đầu đầy hứa hẹn.

Sáng hôm sau, chuyến tàu cao tốc Lào – Trung rời ga Vientiane đưa về phía núi non phương Bắc. Sạch, nhanh, êm ru. Không gian im lặng, chỉ có cửa sổ rộng mở nhìn những rặng núi lướt qua như tranh.

Vang Vieng hiện ra như một lát cắt giữa thiên nhiên và phiêu lưu. Trời trong, mây trắng, chiếc ZoomX thuê nhanh tại khách sạn như mảnh ghép vừa vặn cho ngày rong ruổi. Đường nhỏ uốn quanh, dẫn đến Blue Lagoon – nơi người ta nhảy xuống hồ từ sợi dây thừng, nơi trẻ con, người lớn cùng cười vang. Leo một đoạn núi đá dựng đứng để vào hang chùa trên đỉnh, mồ hôi nhỏ xuống nền đá lạnh, nhưng cảnh thung lũng xanh mở ra như phần thưởng.

Bữa trưa ở một nhà sàn gỗ, đơn sơ, mộc mạc. Đĩa gà nướng, sontam, xôi dẻo và bia mát. Gió thổi qua mái lá, ánh nắng rơi qua khe bàn tre. Có cảm giác thời gian cũng đang đi chậm lại.

Chiều tiếp tục lên đường đến Nam Xay Viewpoint – đỉnh đồi nổi tiếng với hai chiếc xe máy được ai đó vác lên làm điểm “check-in”. Từ trên cao nhìn xuống, núi đá vôi hiện lên như sóng trùng điệp, gió lồng lộng. Một chút kiêu hãnh xen lẫn thán phục.

Rẽ đường đất bụi mù đến một làng cổ xa lắc. Ổ gà, ổ voi, và bụi dày như sương. Tây balô hào hứng, còn mình thì thầm cười “chắc một lần là đủ”. 

Nhưng bù lại, cảnh hoàng hôn bên cầu gỗ Nam Song thật sự rất đáng giá. Dưới cầu, người ta chèo kayak giữa sông nước cạn, phía trên là những chiếc khinh khí cầu bay chậm, ánh đèn trời nhỏ nhoi bay về khoảng trời lặng lẽ.

Tối đó, tìm được quán Peeping Som’s – một quán lẩu nướng kiểu Lào đông nghịt người. Mỗi bàn là một cái lò, thịt nướng cháy cạnh, mùi khói vương lên tóc, lên áo. Cười nói rôm rả. Một đêm đầy đủ, bụng no, lòng ấm.

Sáng sớm rời Vang Vieng, lại lên tàu về Luang Prabang. Không cần vội. Đôi khi, chỉ cần nhìn cảnh núi non lướt qua cửa kính là thấy đủ bình yên.

Luang Prabang như một bài thơ cổ, nhẹ nhàng và âm trầm. Phố cổ nép bên sông Nam Khan, nhà gỗ cổ xen kẽ mái ngói đỏ, hoa giấy rủ xuống ban công. Ghé hàng quán nhỏ, gọi tô Khao Soi Khun Ya, nước dùng thơm nồng, sợi mì mềm. Một chai bia Luang Prabang, một buổi trưa yên ả không cần gì thêm.

Dạo quanh những con phố lát đá, ghé Wat Xieng Thong, ngôi chùa hơn 400 năm tuổi, nơi mái cong thấp dần xuống sát đất. Bức tranh mosaic “cây đời” lấp lánh sau ánh nắng chiều. Từng viên gạch, từng lớp gỗ đều mang hơi thở thời gian. Vẫn đứng vững sau cơn cướp phá của lịch sử.

Hoàng hôn ở Luang Prabang không cần quá nhiều lời. Chỉ cần ngồi bên bờ Mekong, thấy mặt trời đỏ dần, nghe một tiếng chuông chùa xa xa cũng đủ khiến lòng dịu lại.

Tối đó, đặt bàn ở Bamboo Garden – nhà hàng lọt vào danh sách Michelin Guide. Không gian nhỏ, đèn vàng nhẹ, món ăn được chế biến tỉ mỉ, tinh tế. Mỗi món như một lời thì thầm từ bếp Lào truyền thống, thêm chút phong vị hiện đại.

Sáng hôm sau, ngồi ở chợ trời, tay cầm tách cappuccino, ngắm người đi chợ thong thả. Họ không vội vàng, không chèo kéo. Gương mặt nào cũng như thấm một vẻ tĩnh tại. Có lẽ ở đây, không ai cần phải gấp.

Ghé Grasshopper Yoga Studio – một không gian yên tĩnh, đầy ánh sáng. Cô giáo người Tây dạy Yin và Ashtanga, những lớp học không chỉ về cơ thể mà còn là về sự quay về bên trong. Hơi tiếc vì lịch trình kín nên không thể trải nghiệm.

Buổi trưa, lái xe về Ock Pop Tok Living Craft Center – một nơi vừa là nhà hàng ven sông, vừa là trung tâm bảo tồn nghề dệt truyền thống. Họ dẫn đi xem trại tằm, phòng nhuộm, khung dệt. Những bàn tay phụ nữ Lào đang tạo nên những hoa văn từ sợi tơ mỏng. Một vẻ đẹp rất nữ tính và kiên nhẫn.

Chiều hôm đó, đi thuyền ngược sông Mekong đến Pak Ou Caves. Hang động chứa hàng trăm tượng Phật lớn nhỏ, nhiều cái đã mòn theo năm tháng. Không gian bên trong mát lạnh, tĩnh mịch. Chỉ nghe tiếng thở và tiếng bước chân lạo xạo.

Trên đường về, có dịp ghé Amantaka Resort – từng là bệnh viện thời Pháp, giờ thành một trong những nơi nghỉ dưỡng sang trọng bậc nhất xứ Lào. Biệt thự trắng, hồ bơi xanh và khu vườn yên tĩnh. Nhẹ nhàng, đẳng cấp mà không quá phô trương.

Tối cuối cùng, leo Phousi Hill. Không ai nói nhiều. Mọi người cùng đứng nhìn hoàng hôn như thể chia tay thành phố. Không có nhạc nền, không có lời thoại. Chỉ có màu trời cam và gió thổi qua tóc.

Sáng cuối, còn kịp ra nhìn đoàn sư đi khất thực.

Quay về Vientaine, vẫn còn kịp ghé Museum of Contemporary Arts – một bảo tàng tư nhân với bộ sưu tập tượng gỗ đồ sộ. Những gương mặt gỗ chạm khắc tỉ mỉ, vừa gần gũi vừa siêu thực.

Trước khi rời đi, ghé COPE Visitor Center, nơi kể câu chuyện về bom mìn chưa nổ và những người đã mất đi một phần cơ thể, nhưng không mất đi nghị lực sống.

Một chuyến đi của vị giác, của khung cảnh, và của những khoảng lặng.

Xứ Lào không ồn ào níu kéo, chỉ nhẹ nhàng giữ lại những điều vừa đủ.

Để mỗi lần nhớ lại, lại thấy lòng dịu đi đôi chút.

Andy On The Go

Sài Gòn, 27.07.2025

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts