🦾 Chúng tôi bắt đầu hành trình từ Passu. Vài chiếc xe máy, một chiếc xe van. Trời xanh trong, gió lạnh vừa phải, ai cũng còn nguyên năng lượng và nụ cười. Đoạn đầu dễ chịu, đường còn khô, tuyết chưa dày. Những dãy núi hùng vĩ ôm lấy con đường Karakoram, dẫn chúng tôi tiến dần về phía vùng biên giới cao nhất giữa Pakistan và Trung Quốc.

Nhưng càng đi, gió càng lạnh, tuyết càng dày. Từ một lúc nào đó, cả đoàn tách rời. Người lên xe van cho ấm. Nhưng không có người quay đầu. Còn lại chỉ tôi và An Phương tiếp tục bằng xe máy, hướng về Khunjerab Pass. Không phải vì tụi tôi giỏi hơn, chỉ là… tụi tôi lì hơn.

Mình hỏi An Phương mấy lần: “Ổn không? Không thì bỏ xe nha, lên van cho an toàn.”

Bả cười, lắc đầu, rồi lại nổ máy tiếp tục chạy. Lâu lâu còn được đâm bóp, mát xa giữa lưng chừng.

🦾 Có đoạn đường dựng đứng, gió buốt quất thẳng vào mặt. Tay lạnh cứng, không còn cảm được phanh. Có lúc xe gần như trượt ngang trên lớp băng mỏng. Mình phải dừng lại giữa một khoảng trắng mênh mông nơi không còn biết đâu là mép đường, đâu là vực sâu.

Trong đầu thoáng qua một ý nghĩ rất dại: “Nếu lỡ trượt xuống đây thì sao?”

Một vùng không sóng điện thoại, không người qua lại. Chỉ có tuyết và gió và sự im lặng đáng sợ. Lâu lâu lại chỉ vài chiếc xe lướt qua nhau. Lạnh cóng!

Nhưng rồi vẫn tiếp tục. Không phải vì dũng cảm. Chắc là vì đã lỡ bước tới đây, không thể dừng được nữa.

🦾 Ở một khúc cua, khung cảnh mở ra. Một thung lũng trắng toát, và giữa đó là một đàn yak đang gặm cỏ như chẳng hề bận tâm gì đến đời. Sự thản nhiên của bọn chúng khiến mình thấy nhẹ đi một chút. Có gì đâu, chỉ là gió tuyết. Có gì đâu, chỉ là một đoạn đường. Từng chút một, tụi tôi bò lên được Khunjerab Pass. Và ở đó, như một điều gì vừa hài hước, vừa thiêng liêng là chiếc ATM của Ngân hàng Quốc gia Pakistan. Một chiếc máy nhỏ, đứng sừng sững giữa độ cao 4.693 mét, giữa một trong những vùng đất lạnh lẽo và khắc nghiệt nhất Nam Á.

Chúng tôi không rút tiền. Chúng tôi chỉ đứng đó. Cười. Và thở. Thở thật sâu. Thật lâu.

Mình nhớ lại cảm giác vài năm trước, khi cưỡi chiếc Royal Enfield 500 Classic vượt Khardung La bên phía Ấn Độ.

Cũng giữa cái lạnh tê người, tôi quay sang hỏi Vy “mày tin tao không? Muốn đi tiếp bằng xe hay lên van?”

Và nó trả lời cũng đanh thép “ok, đi tiếp!”

Cũng cái lạnh buốt xương, cũng một con đèo giữa trời, cũng mình và một câu hỏi: “Tại sao phải lên tới tận đây?”

Câu trả lời rõ ràng hơn: Để nhớ mình đã không bỏ cuộc. Để biết có người bạn đồng hành không bỏ rơi mình. Và để thấy, giữa tầng không trắng xóa, trái tim vẫn còn đang đập.

🍀 Nếu ai đó hỏi: “Đi đến tận đó để làm gì?” Có lẽ, không phải để rút tiền. Mà là để rút về một phiên bản chính mình lì lợm, ngoan cố, và còn biết thở sâu trong bão tuyết.

Karakoram, 10/2023

#andyonthego

#karakoramhighway

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts