Đã đi qua nhiều cung trek. Mỗi nơi một vẻ đẹp riêng. Mây bay là là trên sườn núi. Cỏ rì rào dưới chân. Những con suối chảy qua khe đá trong vắt như giấc mơ chưa tan. Nhưng rồi, ở đâu đó giữa cảnh đẹp ấy, luôn có những điều khiến tôi không thể làm ngơ. Một chiếc bao nilon mắc trên cành cây khô. Một vỏ lon bia nằm lăn lóc bên bờ suối. Một gốc thông bị cưa cụt, để lại lớp nhựa chảy ra vàng đục như đang rỉ máu. Một đám cháy còn loang lổ ở bìa rừng….
Họ đi vào & ra như thể thiên nhiên là của riêng họ. Như thể rừng không có ký ức, không biết tổn thương.
Tôi không nghĩ mình là ai trong câu chuyện này. Chỉ là một kẻ yêu rừng, đi qua và thấy lòng mình đau. Tôi không bảo ai phải trở thành nhà bảo tồn.


Nhưng nếu đã vào rừng, xin đi nhẹ một chút. Xin đừng để lại thứ gì ngoài dấu chân. Rừng chỉ cần được sống, được thở, được lặng yên.
Có kiêng. Có cữ. Có lành. Rừng cũng có tôn nghiêm của rừng.
Khi vào, xin hãy nghiêng mình xin phép. Khi ra, hãy cúi đầu cảm tạ sự chở che.
Hơn hết, sau bao tổn thương mà con người đã và đang để lại, rừng cũng cần được chữa lành.
Namaste!
Sài Gòn, 12/07/2025

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts