Đây là một nửa của cái đống “của-nợ” mà tôi tha về từ ngày dọn về Flora, tính ra cũng gần 6 năm.

Một phần vì tôi vốn có thói quen lượm lặt mấy món đồ linh tinh, chén dĩa, cá chim cò, bình bông gốm sứ, thấy hay hay là tay cứ tự động thò ra. Một phần khác là vì tôi hay mua giúp mấy bà cụ ngồi bán ven đường.

Hồi còn làm ở Bitexco, phía cổng Ngô Đức Kế, sát bên cửa hàng Routine dưới bóng cây me nhỏ, có một bà cụ độ chừng ngoài 70. Sáng tầm 10–11 giờ, bà trải đồ ra bán, toàn mấy món lặt vặt: ly, tách, chén dĩa, bình hoa… Có khi bán tới 2–3 giờ chiều mới thu dọn.

Ban đầu, tôi chỉ lướt qua. Bận. Vội. Và chưa có cớ gì để dừng lại.

Cho tới một buổi sáng sau một cuộc call tồi tệ với vùng khách hàng. Người ta chửi như tát nước vào mặt. Một cuộc trò chuyện vô nghĩa, không để tìm tiếng nói chung mà chỉ để khẳng định quyền lực. Tôi nuốt giận, xin phép off máy vì “technical issue” (thật ra là đi… xả stress).

Vừa tắt call, tôi bấm thang máy đi xuống hút thuốc, đeo headphone. Nhạc bật lên đúng lúc trời chuyển cơn mưa ầm ào. “Gloomy Sunday”. Cảm giác bế tắc kéo đến, mà lúc đó… chẳng còn quan trọng nữa.

Ngẩng lên. Bên kia đường, bà cụ đang lom khom, chới với gom mấy cái chén dĩa đang trôi theo nước. Tôi dụi tàn thuốc, chạy qua mượn chiếc dù từ Routine, che cho bà.

Bà đi trước đi, để con dọn phụ.

Mắt bà ướt nhòe, nước mưa lẫn nước mắt. Hai bà cháu đứng giữa mưa, cười với nhau.

Tôi nhìn đống đồ, mua đại vài cái, hết 60 ngàn.

Từ hôm đó, mỗi lần đi ngang, tôi đều dừng lại, chào bà. Có hôm bà dúi cho mấy cái dĩa cá tôi hay thích, gói sẵn.

Nè, gốm Bát Tràng đó cậu. Gốm Cường Phát Bình Dương luôn nha. Còn hai cái à.

Lần sau đưa tiền nha.

Bà cười, môi không còn răng, chỉ thấy nướu hồng.

Một hôm khác, tôi thấy bà lững thững đi ngang quán cà phê dưới sảnh, tay cầm cọc vé số.

Gốm giờ bán không lời. Chủ dưới Bình Dương lên giá. Cực quá cậu ơi… Giờ tui đi bán vé số.

Mắt bà buồn, mà miệng vẫn cười.

Bà ăn gì chưa? Con dư hộp cơm. Nè, đem theo luôn ly cà phê sữa đá nha.

Rồi… bà biến mất một thời gian.

Tôi hay ngồi lại góc cà phê cũ, mong bà đi ngang để dúi bịch xôi hay tách cà phê. Có hôm, cô bán cà phê khều tay:

Bà già hồi trước, nhớ không? Nghe đâu bị tai biến đó cưng…

Tôi nhìn lên tán cây me, thấy lòng se lại.

Vài tháng sau, bà lại xuất hiện. Gầy hơn, ít hàng hơn.

Tui bán nốt mấy cái rồi về Bình Dương. Con gái nuôi. Đi lại cực quá. Mà già rồi, bệnh suốt…

Tôi lại gom một bịch đầy, bà hỏi:

Ủa mua gì dữ vậy, mới mua nhà hả?

Dạ không… Con mua tặng mấy người quen.

Ừa, đồ rẻ mà tốt lắm đó cậu.

Tôi chỉ biết dạ.

Không biết giờ bà còn hay đã đi đâu. Có khỏe không. Hay đang ngồi đâu đó, lom khom dưới cơn mưa bất chợt nào của Sài Gòn…

Chỉ mong, bà vẫn khỏe.

Sài Gòn, 11.07.2021

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts