“…Có những nơi, ta chỉ cần đi như một phản xạ tự nhiên vì tim ta bỗng dưng muốn yên…”
Andy on The GO
Đến Pù Luông vào một buổi sáng nhè nhẹ sương, khi những con đường đất còn im lìm dưới chân núi, và cả thế giới dường như chưa thức dậy. Không bản đồ, không lịch trình dày đặc, chỉ là một chuyến đi bất chợt như nhiều chuyến đi tôi vẫn từng bắt đầu một mình.
Miền núi nhẹ tênh và xanh đến ngẩn ngơ
Pù Luông nằm sâu trong lòng xứ Thanh, nơi mà người ta vẫn nhắc đến như một viên ngọc thô giữa đại ngàn. Đó là nơi bạn không cần Wi-Fi để kết nối, chỉ cần ngồi xuống một thềm nhà sàn, nhìn những thửa ruộng lúa non rì rào trong gió, là đủ thấy mình đang sống thật.
Ở đó có:
Những con suối len qua đá như lời thì thầm của rừng.
Tiếng cười trẻ con vang lên từ đâu đó, tưởng gần mà xa.
Và một nụ cười lạ, bất chợt trao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng ám ảnh như một khúc nhạc không lời còn mãi. Tôi không hỏi tên người đó. Có thể vì không dám, hoặc đơn giản vì tôi tin, vài thứ đẹp nhất là những thứ không cần gọi tên.

“…Tôi chợt mong tất cả được dừng lại ngay khi thấy nụ cười ấy…”
Andy on The GO
Một Pù Luông của riêng mình.
Không ồn ào, không kế hoạch du lịch rập khuôn. Tôi đi bộ qua bản Đôn, ngồi lâu hơn dự định ở một ngã ba ruộng, và chẳng làm gì ngoài việc nhìn trời thay màu suốt một buổi chiều, và lắng nghe cả tiếng suối dưới chân. Buổi tối, tôi ăn cơm lam, nghe bác chủ homestay kể chuyện năm xưa băng rừng gùi gạo. Tiếng gió luồn qua vách gỗ, tiếng ếch kêu dưới chân nhà sàn. Mọi âm thanh đều trở nên thân thuộc lạ kỳ, dù tôi chỉ là một kẻ lạ mới đến hôm qua.
Nếu bạn cũng muốn đến:
Tháng 5–6: Mùa lúa mới, xanh non như giấc mơ đang lớn. Giờ đã hai vụ rồi nên nêu may mắn, bạn sẽ enjoy ruộng đồng mênh mông lúa vàng.
Tháng 9–10: Mùa vàng rực rỡ, cả thung lũng như được nhuộm nắng. Trekking qua bản Kho Mường, đi bộ dọc những cung ruộng bậc thang, ghé một quán nhỏ gọi cốc nước chè bạn sẽ hiểu vì sao người ta yêu nơi này theo cái cách rất riêng.

Pù Luông nơi tình yêu núi rừng chớm nở
Những chuyến đi ấy không dài, nhưng đủ để tôi viết một đoạn ký ức riêng không cần dấu chấm hết. Vì có thể ta sẽ quên đi nhiều nơi đã qua, nhưng có những nơi chỉ cần một nụ cười, là giữ mình ở lại, rất lâu.
Sài Gòn, 09/07/2025



















































Leave a comment