Ngày xưa, chị Châu – con cô Bảy, chị em kết nghĩa của má Sáu – hay hỏi mình:
“Em định học ngành gì đó, Ân?”
Mình cứ cười, đáp chắc nịch:
“Em học Sư phạm nha chị.”
Năm thi đại học, tự đạp xe gần 20 cây số để theo đoàn xe trường, chở học sinh đi thi ở tỉnh Bến Tre (giờ là Vĩnh Long ahihi).
Cầm tờ giấy báo dự thi trong tay, lần đầu đặt chân vào ngôi trường Nguyễn Thị Minh Khai – xinh đẹp nhất Sài Gòn – lòng nghĩ thầm:
“Mình sẽ cố hết sức để đậu lại chốn phồn hoa đô hội này.”

Rốt cuộc… thiếu nửa điểm.
Khóc nguyên một dòng sông Mekong.
Ba tháng sau đó trôi qua như thể không có loài người.
Lang thang nhổ cỏ, gom củi, lặng lẽ ở một thế giới riêng.
Cho đến một ngày, đủ dũng cảm để bước vào nhà, nói với ba má rằng:
“Con muốn đi luyện thi lại.”
Từ đó, mỗi ngày đạp xe đi học.
Cuối tuần lại đạp xe về nhà vác gạo, đồ ăn.
Văn ôn, võ luyện.

Rồi cũng đậu đại học.
Vừa phấn khởi, vừa hoang mang.
Vì ngành mình học là Quan Hệ Quốc Tế – chẳng liên quan gì đến giấc mơ làm thầy.
Bốn năm đại học là một khoản đầu tư không nhỏ – nhất là với một đứa nhà quê nghèo như mình.
Và giấc mơ làm thầy… vụt tắt.
Hai mươi năm sau, giấc mơ ấy lại trỗi dậy – lặng lẽ mà kiên trì.
Và lần này, yoga đưa mình quay lại con đường ấy.
Đứng lớp. Dẫn dắt. Thở cùng học viên.
Tất cả như một lời thì thầm với chính mình:
Nghề nào cũng cao quý, nếu mình làm bằng trái tim tử tế.
Và mình tin như vậy.
Mỗi lớp học là một bước nhỏ để trả món nợ năm xưa – món nợ của một chữ nhân duyên chưa kịp viết tròn.
Giờ thì… mình đang viết lại.
Từng chữ, từng hơi thở.
Từng động tác gập người và ngẩng đầu.
Namaste,
Sài Gòn, 03/07/2025



















































Leave a comment