3:30am thức dậy, lọ mọ đi ra Sala để lên xe phượt núi Dinh.
Vẫn còn mụ mị, say say. Nhưng vẫn đến đúng giờ xe lăn bánh.
Cũng đã gần vài năm mình không xỏ giày trail running.
Lúc ngắm nhìn từng cây ghi km bên đường, mình suy nghĩ “có khi nào giữa đường sút đế giày không ta?

Rồi tự mỉm cười “không. Mình mới giặt 2 tuần trước. Still sexy lah!”
Chợp mắt chút thì xe đã đến Là Mía, chỗ ăn sáng và thay đồ.
Mel, chị sếp cũ dắt cả mẹ và Jess, đứa em gái và con trai đi chung luôn.
Ăn xong qua bên Hồ Bên Suối làm li cafe và khởi động.
Mình lại lăn tăn “ủa, vậy là mình không có cơ hội ghé thăm má Kiều Núi Dinh rồi!” Cũng hơi buồn buồn một chút. Vì mỗi lần xuống núi Dinh, đều ghé má, tám với má, chọc mấy con chó má nuôi.

Xỏ giày, chạy với một cung đường lạ quắc lạ quơ.
Mùa này, cây cối Dinh bắt đầu nhuộm xanh. Chồi non, từ tre, cây leo, mấy cây xoài rừng, và cả mấy con cuốn chiếu, cũng mơn mởn.
Lướt qua mấy cái dây marker màu hồng của anh Khương, nhìn vui mắt.
Dinh vẫn đặc sản là dốc. Dù là đường nào, line nào đi nữa.
Dinh, vẫn đầy am và cốc quanh đường mòn.
Mình nhớ như in đường lên cốc Sư Thuỷ của phía bên kia núi này. Giờ không biết sư thầy thế nào. Bâng khuâng.
Hai bên đường, rêu vẫn xanh rờn, mặc cho runner cày mileage, elevation hàng ngày, hàng tuần.
Mấy khóm hoa trăng trắng vẫn khoe sắc, bất chấp gậy trail runner làm mòn đường chạy.
Đường hôm nay đẹp, vì ươm đầy nắng, gió và tiếng cười.
Mình quay qua đùa với em trai quên tên “nay cày nhiêu em?”. Em chạy ngang, mùi sức sống tràn đầy, căng tròn qua cái áo thun ướt đẫm, lộ cả…vú “17km anh nha!”
Chuyện nhỏ bé ơi!

Được 6km, ra đường suối đá, downhill xuống gặp má Kiều. Mình vui lắm! Trong đầu tưởng tưởng ra được cái giọng, cái tay thoăn thoắt của má, tát bồm bộp vào má, vừa nói “thằng quỷ, mầy đi đâu bao năm không ghé má hả mậy!”
Chỗ má Kiều nay cũng khang trang, làm thêm mấy cái xe. Xem ra buôn bán cũng ổn. Má vẫn ốm, miệng vẫn cười tười, nay sắm thêm một cái túi ruột ngựa.
Mình bước vào nhà chào má. Má bay ra ôm, tát bồm bộp!
Y bài!
Làm mấy bịch ya-ua và một trái dứa mát lạnh.
Ôm má và hỏi han.
Rồi nhìn xuống đôi Salomon. Hở hết hàm, bung keo, đế giày há mỏ.
Mình quay sang hỏi Mel: “chị đi tiếp với mọi người đi, em ngồi với má rồi tự đi về điểm tập kết! I am ok!”
Bà Mel bả nhứt quyết không chịu. Nhất quyết về chung…để nhậu! Hooraay!
Chào má, chào runmate, hai chị em lang thang đường nhựa về lại điểm tập kết.
Về đến nơi mới biết, đi lại đúng route vừa đi. Tổng kết 11km hơn.

Giày, nó vẫn chưa banh chành!
Đường về lại Hồ Bên Suối, thực sự quá đẹp. Lên xuống hữu tình, nên thơ, mát mẻ, tĩnh lặng và bình yên. Hai chị em vừa đi, vừa chạy vừa lạm bàn về ta bà thế giới, trên môi đầy nụ cười.
Gặp lại bé Uyên bên Payoo. Ta nói event cũng gặp, trốn vô rừng cũng gặp.
Gặp Khương, cảm ơn Khương vì đã âm thầm làm cái tracklog hường rất đẹp. Thiệt ra cũng chẳng biết Khương là ai. Mục đích là dẹo để mượn được cái thảm yoga để quay post-run stretching lấy le thiên hạ.

Cái vô tình hắn mời nhậu tè le. Về mới biết hắn cũng số má trên đường chạy lẫn trên bàn nhậu. Mình khoái!
Dinh đẹp.
Dinh hiền hoà.
Dinh nên thơ.
Và ma mị.
Chỉ mong Dinh vẫn như vậy.
Mà trong lòng luôn nghi hoặc. Vì chạy qua một khe suối, nhìn thấy toàn rác, plastic và cả mùi hôi.
Mình bớt hãm hại thiên nhiên. Được không!
Saigon, 30/06/2025



















































Leave a comment