Bắt đầu bằng một tấm thảm.
Một buổi chiều mệt rã rời ở Sài Gòn.
Tôi bước vào lớp yoga đầu tiên không vì lý tưởng nào lớn lao.
Chỉ vì tôi thấy mình không thở nổi nữa.
Tôi không nhớ rõ hôm ấy mình làm được những gì. Chỉ nhớ sau buổi tập, tôi ngồi lại rất lâu trong im lặng.
Không nghĩ gì cả. Nhưng thấy nhẹ.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, đầu tôi không ồn ào.
Từ đó, tôi tập. Không giỏi hơn ai. Không đều đặn. Không hào hứng.
Nhưng tôi cứ quay lại. Như một bản năng.
Và lúc nào không còn muốn nói chuyện với ai, tôi lại trải thảm, ngồi xuống, và thở.

Rồi tôi bắt đầu viết.
Không phải viết để hay.
Viết vì có những cảm xúc không thể nói thành lời.
Viết vì tôi sợ mình sẽ quên những ngày đang sống.
Tôi tạo ra andyonthego.me, một góc nhỏ, cho phép tôi được chậm lại giữa một thế giới quá nhanh.
Tôi chia sẻ hành trình độc hành qua những cung đường Karakoram, Khardung La, Tây Bắc…
Không phải để “truyền cảm hứng”, mà để giữ lại từng dấu chân mình đã đi, từng nỗi cô đơn, từng niềm vui nhỏ xíu mà tôi không muốn đánh rơi.

Tôi hướng dẫn yoga những buổi sáng yên tĩnh, nơi mọi người cùng ngồi xuống và học cách lắng nghe chính mình.
Tôi đứng lớp không để truyền đạt, mà để cùng học, cùng thở, cùng hiện diện.
Tôi làm chiến lược ở một agency nơi mọi thứ luôn chạy nhanh, và tôi cố giữ cho mình một nhịp chậm để nhìn rõ hơn.
Tôi viết proposal những bản kế hoạch nhiều chữ, nhưng tôi luôn cố gắng để từng câu đều có ý nghĩa và hơi thở của con người trong đó.

Tôi đứng lớp ở vài trường đại học, trung tâm đào tạo nghề, nơi tôi không chỉ chia sẻ kiến thức, mà còn kể chuyện về trải nghiệm thật, về những lần làm sai, về việc học lại từ đầu.
Tôi hướng dẫn những người mới biết thở ở lớp yoga căn bản, nơi từng hơi thở đầu tiên được nâng niu như một mầm sống.
Và tôi chăm sóc Annie bằng tất cả sự dịu dàng mà tôi đã học được từ chính cuộc đời mình, tất nhiên là có sự ủng hộ của “nóc nhà” của mình! Nói đúng hơn là họ chính là điểm tựa vững chắc cho tâm hồn tôi!
Để tôi sống. Và tôi viết lên cuộc đời mình bằng tất cả những điều đó.
Không có điều gì là lớn lao.
Chỉ có những lựa chọn nhỏ bé lập đi lập lại, thành thói quen, thành đời sống.
Chỉ có hơi thở đều đặn qua mỗi buổi sáng, mỗi lần thất vọng, mỗi chuyến đi xa.


Yoga không biến tôi thành ai khác.
Chỉ giúp tôi trở về và bắt đầu sống thật với chính mình.
Và nếu bạn hỏi: tôi đã viết lên cuộc đời mình thế nào?
Thì có lẽ tôi đã bắt đầu từ việc ngồi xuống, và học cách thở.
Namaste 🙏
Sài Gòn, 21/06/2025


















































Leave a comment