Nhà chẳng có gì gọi là quý giá, nhưng mà ấm. Ông Sáu tính tình khảng khái, chẳng ham bon chen. Sau giải phóng, có suất nhà ở trung tâm tỉnh mà ổng lắc đầu, dắt vợ con về miếng đất này, cắm dùi đến giờ.

Cực chút mà yên. Đất rộng, trồng rau, nuôi gà, có cái ăn, có cái làm. Chứ ở tỉnh, nhà cao cửa rộng mà không biết kiếm sống kiểu gì, lại càng khổ. Nghĩ cũng phải, dân đặc công thủy mà, đâu quen bó mình trong phố thị.

Mấy chục năm trôi qua, thằng con trai lớn giờ cũng gần U50, nhìn lại chắc ổng cũng nhẹ lòng. Sáng mở mắt, bước ra vườn, cây lá sum suê, hoa cỏ nở rộ, chim hót, gà gáy, chó mèo rộn ràng.

Rảnh thì kéo cái loa ra, nghêu ngao vài bài nhạc xuân, nhạc cách mạng remix cho đời thêm vui. Đến sáng sớm, xỏ giày đi bộ, hứng thì đạp xe hơn chục cây số cùng mấy ông bạn già.
Cuộc sống vậy, có gì mà không sướng?
Tiền Giang, 01.02.2025

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts