Mùa nước nổi ở Lành Farm luôn bắt đầu và kết thúc một ngày bằng những khoảnh khắc chẳng thể nào quên.
Buổi sáng, bình minh hiền hòa trải dài trên mặt hồ. Ánh nắng đầu ngày không vội vã, cứ từ tốn len lỏi qua từng nhành cây, từng con sóng nhỏ lăn tăn. Nước dâng lên đầy như thể một tấm gương khổng lồ ôm trọn bầu trời. Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng gió nhẹ, tiếng chim ríu rít đâu đó, và bầy chó lững thững bước trên con đường sỏi nâu quen thuộc. Chúng đi, dừng lại, rồi lại đi, như thể mỗi ngày đều là một cuộc khám phá mới, đầy tự do và không vướng bận.

Hoa dại nở khắp lối, xen giữa những viên sỏi nâu đặc trưng của Lành. Cánh hoa mỏng manh, nhẹ bẫng, nhưng lại tràn đầy sức sống. Màu xanh, vàng, trắng của hoa đan xen, khiến con đường nhỏ bỗng hóa thành một bức tranh đồng quê thật đẹp.
Rồi khi chiều buông, Lành Farm trở nên kỳ diệu theo một cách khác. Hoàng hôn ở đây không chỉ đỏ rực, mà còn tím thẫm cả một góc trời. Mặt hồ phản chiếu sắc tím ấy, tạo nên một không gian vừa rộng lớn, vừa gần gũi. Cảnh sắc ấy, ai đứng trước cũng phải lặng đi, như thể chẳng muốn bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào.
Trong khoảnh khắc ấy, xa xa, ai đó cất lên một câu hát quen thuộc:
“Về đi em làng quê cũ
Có con sông xưa vỗ bờ
Về ôm vai mẹ yêu dấu
Để được khóc như đứa trẻ thơ…”
(Trần Tiến)
Giọng hát mộc mạc, chân phương, như tan vào không gian của nước, của trời, của lòng người. Những lời ca ấy khiến mọi thứ ở Lành Farm càng thêm trọn vẹn – một nơi không chỉ đẹp vì cảnh, mà còn vì cảm giác bình yên, dung dị đến từ sâu thẳm trong tim.

Lành Farm mùa nước nổi là vậy. Một nơi mà bình minh dịu dàng, hoàng hôn rực rỡ, và từng viên sỏi, từng cánh hoa, từng câu hát đều như kể lại những câu chuyện về quê hương, về bình yên. Chẳng cần quá nhiều điều lớn lao – chỉ cần những giây phút thế này, lòng đã thấy đủ đầy.
Om Shanti Shanti Shantih.
Lành Farm,
01.12.2024


















































Leave a comment