Nam Cát Tiên đón chúng tôi bằng cơn mưa lất phất, rừng già bừng tỉnh với tiếng chim muông ríu rít trên những tán cây cao.

Nơi đây, thiên nhiên xanh thẳm như tấm chăn êm dịu ôm lấy chúng tôi, những người bạn đồng hành cùng niềm đam mê xê dịch, khao khát tìm kiếm sự bình yên và kết nối với chính mình.

Trên những chiếc xe đạp, nhẹ nhàng lướt qua rừng trúc xanh rì, tiếng bánh xe vang vọng đều đều, như nhịp điệu nhẹ nhàng của rừng già.

Tiếng suối róc rách vang vọng từ xa, như bản nhạc nền dịu dàng cho chuyến đi, ai ai cũng thấm đượm sự bình yên và dung dị của thiên nhiên.

Bước chân vào Bàu Sấu, từng nhánh cây cổ thụ vươn cao, như lời chào đón của rừng dành cho những kẻ lữ hành.

Khi màn đêm buông xuống, chúng tôi quây quần dưới ánh đèn điện dịu dàng. Những bữa ăn đơn sơ nhưng ngon lành từ các anh kiểm lâm thân thiện, mang đến cảm giác ấm áp và gần gũi. Chúng tôi cùng nhau chia sẻ những câu chuyện đời thường, những tiếng cười giòn tan, và cả những phút giây lặng lẽ chỉ để lắng nghe tiếng rừng thở.

Một màn đêm tĩnh mịch, bình yên.

Bình minh ở Nam Cát Tiên thật nhẹ nhàng và tinh khôi. Ánh nắng yếu ớt đầu tiên xuyên qua tán lá, rọi vào những giọt sương còn đọng trên cành, mang đến cảm giác mới mẻ, tươi sáng. Mùa này rơi vào mùa mưa, nên khó có thể nói là mùa có bình minh đẹp nhất ở Nam Cát Tiên.

Chúng tôi ngồi bên tách cà phê nóng, ngắm những cơn mưa lất phất nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ, và xa xa là bóng dáng của những chú cá sấu lười biếng trôi nổi, tĩnh lặng mà đầy uy nghi. “Thức dậy đi thôi, bình minh lên rồi,” như một lời mời gọi khẽ khàng đánh thức mọi giác quan. Cảm giác yên lành, thư thái lan tỏa khi nhìn ngắm cảnh sắc đầy sống động mà vẫn đậm chất hoang dã ấy.

Chúng tôi lặng lẽ ôm từng góc cây cổ thụ, cảm nhận vỏ cây thô ráp dưới tay, như đang kết nối với những câu chuyện của ngàn năm trước. Đếm từng bước chân trên con đường đất đỏ vào Bàu Sấu, cảm giác như mỗi bước đi đều khắc sâu vào tâm trí, ghi lại những ký ức yên bình không thể phai nhòa.

Nam Cát Tiên không chỉ là rừng già, mà còn là nơi ta tìm về với chính mình, tìm về với những điều giản dị mà ý nghĩa.

“Người đi xa vẫn nhớ, nhớ một vùng trời Nam Cát Tiên xanh ngắt,” câu hát như thay lời tâm sự.

Cảm ơn vì những khoảnh khắc quý giá và hẹn gặp lại một ngày không xa.

Bình yên, lành lặn, và dung dị, Nam Cát Tiên sẽ mãi là chốn trở về trong tâm trí mỗi chúng tôi.

Saigon, 02-09-2024

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts