Nếu Không Tắm Gió Xuân, Sao Dám Ngỏ Lời Trao Hạnh Phúc?
By Andy On The Go
Trong một chiều mưa muộn, khi để danh sách nhạc chạy ngẫu nhiên, giai điệu của Thủy Long Ngâm vang lên, kéo tâm trí tôi trôi về một miền ký ức xa xăm. Tiếng hát như sương khói, lẩn khuất và đầy day dứt:
“Lòng tựa bông tuyết chưa tan, chẳng thể nào thắng nổi một lời hỏi han nồng ấm
Giữa thế gian hỗn độn này, nếu sinh mệnh tựa vực sâu, sá chi những tàn tro còn sót lại?”

Chúng ta thường giống như câu hát ấy, bước vào tình yêu với một trái tim “tựa bông tuyết chưa tan” lạnh lẽo và dễ vỡ. Ta tìm kiếm một người để lấp đầy khoảng trống, để xua tan nỗi cô đơn, hay để chữa lành những vết thương cũ kỹ. Nhưng rồi, đoạn điệp khúc vang lên như một lời tự vấn đầy khắc khoải, làm tôi phải dừng lại tất cả để lắng nghe: Nếu không tắm mình trong gió xuân ấm áp, sao dám cùng người tương ngộ?
Thoạt nghe, đó giống như một lời than thân trách phận, một sự tự ti của kẻ đang đứng trước ngưỡng cửa tình yêu. Nhưng ngẫm nghĩ sâu hơn, tôi nhận ra đó lại là một tuyên ngôn về sự tự trọng và trách nhiệm cao quý nhất. Nếu trong lòng tôi vẫn là mùa đông khắc nghiệt, đầy rẫy những hàn khí của sân hận và khổ đau, thì tôi lấy gì để trao cho người? Nếu tôi chưa tự mình bước qua giông bão để “nhuốm màu gió xuân”, thì cuộc gặp gỡ ấy liệu có phải là một gánh nặng cho người tôi thương?
Sự “tắm mình trong gió xuân” ở đây không đơn thuần là chờ đợi thời gian trôi, mà là hành trình tu dưỡng nội tâm. Điều này làm tôi nhớ đến định nghĩa về tình yêu của Thiền sư Thích Nhất Hạnh, một triết lý đã làm thay đổi hoàn toàn tư duy của tôi:
“Tôi yêu bạn, nghĩa là tôi có thể hiến tặng cho bạn sự bình an và hạnh phúc.”
Lời dạy ấy đẹp tựa như một bài thơ, nhưng cũng đi kèm với một điều kiện tiên quyết: Để làm được điều đó, trước tiên, chính bạn phải là người có được những điều đó đã. Bạn không thể rót nước mời người khác từ một chiếc ly rỗng. Bạn không thể sưởi ấm cho ai nếu trong lòng bạn chỉ toàn băng giá. Khi ta chưa có bình an tự thân, lời nói yêu thương dễ biến thành sợi dây trói buộc, và nỗi cô đơn của ta sẽ trở thành áp lực lên vai người khác. Tình yêu đích thực không phải là hai kẻ “phiêu phiêu đãng đãng” giữa đời để tìm chỗ bám víu, mà là sự gặp gỡ của hai tâm hồn trọn vẹn, cùng nhau san sẻ sự dư dả của niềm vui sống.
“Vận mệnh ấy, cứ từng chút từng chút, từng vòng lại từng vòng
Ngàn lần xoay vần, vạn lần luân chuyển…”
Cuộc đời có thể cứ xoay vần như thế, nhưng ta không cần vội vã lao vào nhau khi chưa kịp hiểu mình. Những ngày tháng độc thân, vì thế, là khoảng thời gian quý giá để ta “tích sản”. Ta học cách tự vui với niềm vui của mình, tự xoa dịu nỗi buồn của mình, tự thiết lập một trật tự nội tâm vững chãi. Đó là lúc ta đang mài giũa viên ngọc tâm hồn mình cho sáng trong, đang “tắm mình trong gió xuân” để gột rửa bụi trần.
Vậy nên, hãy cứ kiên nhẫn. Hãy trở thành một ngọn đèn đầy dầu trước khi muốn thắp sáng cho người khác. Để rồi vào đúng thời điểm, khi gió xuân đã thấm đẫm từng thớ thịt, ta sẽ ngẩng cao đầu bước đến trước mặt người thương, mỉm cười như lời kết của bài hát:
“Để khi ta như tắm mình trong gió xuân
Gặp lại người vẫn vẹn nguyên như thuở trước…”
Lúc ấy, em đến, không phải để xin anh một chút hơi ấm, mà để mang tặng anh cả một mùa xuân.
OST Thuỷ Long Ngâm (Whispers Fate)
















































Leave a comment