by Andy On The Go

Tên ông, Trường Sa nghe như một tiếng gọi từ biển. Sinh ra ở Nha Trang, nơi bờ cát trắng trải dài và sóng gõ nhịp vào đời người, ông chọn quần đảo ngoài khơi ấy làm nghệ danh. Như một cách ký thác: đời nhạc của ông cũng là những con sóng lặng thầm, miên man, mang theo cả yêu thương và mất mát.
Có những chiều, ngồi ở một quán cà phê cũ, một tiếng hát xưa cũ bỗng ngân lên. Không gian dần chuyển màu. Cái ồn ã ngoài phố chợt lùi lại, chỉ còn một mảnh buồn rơi xuống rất khẽ.

“Rồi mai tôi đưa em xa kỷ niệm
Xin lời cuối không dối gian trong mắt em
Tình yêu cho thương đau nghe buồn thêm
Gác vắng mưa gợi niềm chăn chiếu…”

Rồi Mai Tôi Đưa Em, Trường Sa

Âm nhạc Trường Sa giống như một chuyến đi, không ồn ào biển cả, mà lặng lẽ như con sóng ngầm. Tình yêu trong ca khúc của ông không trọn vẹn để nắm giữ, mà để nhớ, để tiếc, để giã từ. Người ta hát để giữ lại bóng hình, ngay cả khi ngày mai đã không còn gần nhau:

“Tiếng hát ru em còn nuối trên môi
Lời nào gian giối cũng xin qua rồi
Để lỡ ngày sau khi ta cần nhau
Còn nuôi chút êm vui ngày đầu
Cho mình mãi gọi thầm tên nhau…”
(Xin Còn Gọi Tên Nhau, Trường Sa)

Đi qua những thành phố khác nhau, đôi khi tôi vẫn nghe người ta hát lại Trường Sa.
Ở Huế, tiếng hát như tan vào sương khói dòng Hương.
Ở Sài Gòn, nó nằm lại trong tiếng xe đêm và những khuôn mặt cũ.
Ở Hà Nội, tôi bắt gặp trong một quán nhỏ, người nghệ sĩ già gảy guitar, nhắm mắt ngân nga. Mỗi nơi, giai điệu lại biến thành một phần ký ức riêng, nhưng vẫn giữ nguyên cái hồn buồn dịu của một thời.

Nghe Trường Sa, ta thấy mình đang bước trong một hành lang ký ức. Có khi là khung cửa mưa, có khi là bóng dáng ai quay lưng đi, có khi chỉ là tiếng thở dài:
“Một mai em đi ngày tháng bơ vơ giận hờn
Nhớ về tình người buồn như con nước đã vơi
Lời nào gian dối để người đã lỡ một giờ
Một đêm nào em bỡ ngỡ buông tay ngậm ngùi xót xa…”
(Một Mai Em Đi, Trường Sa)

Trong những bài hát của ông, ta thấy con người bước đến cuối hành lang thay vì tuyệt vọng lại tìm thấy một thứ bình yên rất lạ, thứ bình yên chỉ có được sau khi đã khóc đủ, đã yêu đủ, đã mất mát đủ.
Nha Trang nơi ông sinh ra, biển vẫn xanh như tên gọi Trường Sa. Những tình ca ra đời từ bờ cát ấy, cuối cùng cũng quay về với biển, như thể âm nhạc chỉ là cách con người gửi nỗi buồn vào sóng, để sóng mãi hát hộ lòng người.
“…Trong giấc mơ em có những vui buồn ùa nhau chợt đến
Trong trái tim em biết có ngăn nào còn chút lòng mến
Xin giữ yêu thương và những dỗi hờn tình yêu vẫn còn một thời vàng son giữa tâm hồn…”
(Trong Giấc Mơ Em, Trường Sa)

Sài Gòn, 02/10/2025

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts