Tản Văn, Andy On The Go
Khung cửa gỗ sẫm màu. Sắt bông gió loang rỉ. Từ đây nhìn xuống, cây khế đứng yên như người hàng xóm cũ. Lá non xanh lụa. Lá già sẫm lại. Trưa mưa, hạt rơi đều trên mái tôn, mặt lá rung theo nhịp.
Chiều đó trời đổi gió. Mây đen kéo tới rất nhanh. Bà Năm đang chọc sào hái trái. Ghế nhựa lắc lư. Tụi nhỏ la lên. Tôi phóng xuống sân. “Bà bước xuống đi con giữ.” Gió quật. Một nhánh khế gãy đánh “rắc.” Rơi sượt qua vai tôi, đậu xuống hiên. Bà Năm đứng im một giây. Rồi thở ra. “Hên ha.”
Chúng tôi dọn lá. Nhánh gãy lộ thớ gỗ trắng. Bà Năm vuốt nhẹ. “Già rồi.” Tôi cưa gọn, kê vào gốc làm chỗ tựa. Trời tạnh rất nhanh. Ánh nắng thò vào giữa mấy phiến mây. Tụi nhỏ nhảy lốp cốp trên nền gạch ướt, hớn hở như vừa qua một trận đánh lớn.
Chị thợ may đối diện kê máy gần cửa sổ. Chị ngó qua. “Có sao không.” Tôi lắc đầu. Chị rót ly nước mang qua. “Uống đi.” Bà Năm cười. Cái cười sau khi nguy hiểm đã đi qua nghe gì cũng nhẹ.

Tôi đứng lại nhìn đám lá còn đọng nước. Trong đầu bật lên hai câu tự nhắc mình:
“Lá rụng… cành còn đó
Gió qua… tình còn đây”
Không cần nhạc. Chỉ cần chiều sau mưa. Thấy một nhánh gãy mà cây vẫn đầy. Thấy một cái run mà người ta đứng gần nhau hơn. Hôm sau, cây khế ra chồi mới ngay vết cắt. Nhỏ xíu. Mà xanh rì.
Đường Tôn Đức Thắng, Quận 1, 2025

















































Leave a comment