Tản Văn,
Andy On The Go
Phin cà phê đặt trên bàn gạch. Nước nhỏ đều thành tiếng tách tách. Nắng sớm lách qua tán trầu, rải vài đốm sáng lên nền nhà. Từ đầu hẻm bay vào mùi xôi lá chuối. Dao thớt lóc cóc trong bếp nhà kế bên. Con mèo vàng đi vòng một cái, quẹt đuôi vào mắt cá rồi nhảy lên bậu cửa. Sài Gòn thức dậy bằng những âm thanh này.
Sáng nay lòng trĩu. Tôi không hỏi vì sao. Tôi hỏi mình đang thấy gì. Vai phải kéo căng. Giữa ngực trống một khoảng. Tôi thở chậm lại.
Đầu hẻm, bà cụ ngồi sau thúng xôi. Cục nếp nóng mở ra, khói bốc lên. Tay bà gói một cái là vuông vức. Cạnh đó là giò chả, muối mè, đậu phộng rang. Bà ngước lên cười. Khóe mắt nhăn lại như có nắng đậu vào.
Bên kia, cậu bé lớp một đọc ê a. Gió quạt máy hất tóc mái lên rồi hạ xuống. Cái giọng non dính với nhịp quạt nghe dễ thương. Thằng nhỏ khều ba nó, xin một miếng xôi. Ổng cười, xé cho một cục nhỏ, phủ muối mè lên. Mùi mè rang thơm tới tận cuối hẻm.
Sát vách là chú thợ sửa xe. Tay chùi vào mảnh giẻ đã bạc màu. Tiếng bơm lốp phì phì như người ta thở ra sau một ngày dài. Người bán vé số ghé vào xin ly trà đá. Ngồi một chút rồi lại đi. Ở Sài Gòn, hẻm là nơi ai cũng có thể ghé một chút. Vui buồn gì cũng lọt qua đây.
“Tôi đi chậm
một chút
để nghe
phố thở cùng mình.”
Tôi đặt tay lên ngực. Hít vào đếm bốn. Giữ hai. Thở ra đếm sáu. Cảm giác cái vai tự bớt căng. Cái khoảng rỗng trong ngực như có không khí len vào. Tôi bước ra mua gói xôi. Bảo bà cụ cho thêm muối mè. Bà dúi vào tay thêm miếng chả nhỏ. Nói ăn cho ấm bụng. Tôi cười. Tự nhiên nhẹ hẳn.

Tôi mang theo về một thói quen nhỏ. Khi đầu óc chạy quá nhanh, chọn một chi tiết gần để neo lại. Mùi cà phê mới rót. Hơi ấm của cái tô. Tiếng chổi quét sân. Một câu chào buổi sáng. Những thứ đó đủ kéo mình về hiện tại. Không cần cố gắng gì nhiều.
Trở vào nhà, phin cà phê nhỏ giọt giọt cuối cùng. Nắng đã xê dịch từ mép bàn sang tay áo. Con mèo cuộn tròn ngủ say. Hẻm vẫn rì rầm, như biển nhỏ ngay cạnh nhà. Tôi nhấp một ngụm cà phê. Thở ra dài hơn. Ở đây và dịu lại.
Mỗi khi thấy mình đang căng lên, hãy thử thả một hơi thở xuống. Biết đâu bạn sẽ tìm lại một phần dịu dàng đã bị lãng quên.
Sài Gòn, 18.08.2025

















































Leave a comment