Viết nhân một buổi chiều gặp lại cố nhân & hay tin về anh H.N.T, người giữ ngọn lửa sự học là muôn đời.
Qua hơn tứ tuần, bạn bắt đầu hiểu rõ hơn về sự trôi chảy của thời gian không còn là thứ vội vã cần nắm giữ, mà là một dòng sông hiền hòa, chậm rãi chảy qua đời mình.
Bạn không còn sốt sắng lao về phía trước như khi hai mươi mấy, ba mươi mấy. Không cần chứng minh. Không cần gồng mình để vừa vặn trong mọi vai diễn. Bạn bắt đầu chọn lựa kỹ hơn từ những cuộc gặp gỡ, đến những buổi sáng yên tĩnh cho riêng mình.
Đôi khi chúng ta học được cách ở yên, nhưng cũng học lại cách chuyển động một cách có ý thức.
Bạn bắt đầu nhận ra rằng cơ thể không còn hồi phục như trước. Một cơn đau vai gáy, một lần mất ngủ, một buổi sáng tê chân có thể kéo dài cả tuần. Và bạn bắt đầu đi tìm một cách sống khác bền vững hơn, dịu dàng hơn với chính mình.
Có người chọn chạy bộ, như một cách để lắng nghe nhịp tim và tiếng thở của bản thân.
Có người chọn yoga, để học cách mềm đi, thả lỏng, thay vì luôn phải căng cứng chống lại.
Có người chọn bơi, như một nghi thức gột rửa và trở về với nhịp điệu nguyên sơ của cơ thể.
Không quan trọng bạn chọn môn gì.

Quan trọng là bạn chọn một điều gì đó để gắn bó, để nâng niu lại chính mình trong một thân thể đang chậm lại, và một tâm trí đang cần nhiều khoảng thở hơn. Bạn tập thói quen ngồi yên năm phút trước khi bắt đầu ngày mới không để thiền, không để thành “phiên bản tốt hơn nào đó, mà chỉ để hiện diện.
Bạn cũng học được rằng bình yên không đến từ việc rời xa thế giới, mà đến từ việc không còn bị cuốn vào nó.
Là khi bạn có thể ngồi giữa một căn phòng đầy người mà vẫn giữ được mình. Là khi bạn biết từ chối một lời mời mà không cảm thấy áy náy.
Bạn không ngại một buổi chiều rảnh rỗi.
Bạn không sợ im lặng.
Bạn không cần chạy theo mọi cuộc chơi.
Ở tuổi này, bạn đủ từng trải để hiểu:
Không phải ai cũng sẽ ở lại, nhưng ai đã từng đến đều có lý do. Không phải giấc mơ nào cũng cần hoàn thành, có những giấc mơ chỉ để soi sáng đoạn đường mình đi.
Và hơn hết, bạn học được cách giữ gìn.
Giữ gìn năng lượng.
Giữ gìn lòng tin vào người tử tế.
Giữ gìn một thói quen tốt cho thân thể.
Giữ gìn một không gian đủ lặng để trái tim có thể nói chuyện với chính mình.
Qua hơn cái tuổi bốn mươi không phải là cái dốc của đời người.
Đó là nơi bạn có thể chọn lại:
Một nhịp sống.
Một thói quen lành mạnh.
Một môn thể thao hợp với chính mình.
Và một cách sống không cần ồn ào, nhưng đủ sâu để thấy đời đáng sống.
Sài Gòn, 01/08/2025


















































Leave a comment