
Trong một buổi trưa nọ, sau 7 lần 7 49 lần hẹn hò, cả ba đứa cũng tìm đến bên nhau ở Pi Garden sau một cuộc họp vật vã.
Lam say sưa lắng nghe. Vũ thì lâu lâu lại mỉm cười rạng rỡ khi kể về Thương. Mình thì cứ chớp chớp mắt ngắm nhìn hai chàng trai trẻ ngân nga về các dự tính “về vườn, gác kiếm, tìm thế hệ kế thừa”.
Mình hoang mang lắm vì có gì đâu mà tìm thế hệ kế thừa.
Buổi ăn trưa thành ra buổi nhậu.
Kết thúc là một tấm vé khứ hồi đi cùng nó lên miền Bắc xa xôi.
Gác lại những bộn bề, leo lên chiếc taxi Xanh phi thẳng ra sân bay mém trễ last boarding.
Buổi sáng mụ mị sau cả đêm hôm trước được con em dắt đi bar hop-on hop-off, cả bọn đã lên xe phi thẳng lên Hà Giang.
Một cảm giác quen thuộc lắm khi chiếc xe bồng bềnh qua những khúc quanh ở Yên Minh, Quản Bạ. Nhớ từng cái điểm dừng lại check-in, nhâm nhi một li cafe sữa ngắm mưa bay lất phất và dòng người qua lại phía xa xa bên dưới thung lũng.

Nhớ cái ngã ba rẽ vào H’mong Village giờ cỏ xanh phủ đầy lối vào.
Mà mùa này Hà Giang phủ lên mình chiếc áo xanh ngát, mướt mát.
Du Già đẹp đến ngạt thở. Những con đường quanh co với những hình khách nhau cứ thế kèo dài đến bất tận.

Chiếc xe cứ thế đi qua từng thung lũng, qua từng hàng cây xanh bạt ngàn, qua từng nếp nhà ngói cũ kỹ, đầy rêu, đôi khi chỉ còn một phần vững chắc.
Đâu đó trên một con dốc nào đó, một vài cô gái trên lưng địu một bó cỏ to tướng, khoan thai bước về nhà. Bên cạnh là mấy đứa trẻ, mặt mài lem kem, quần áo sặc sỡ, tay luyên thuyên quẹt quẹt nước mũi dưới cái nắng của tháng 6 miền Bắc.

Đi khu này cũng mấy lần nhưng chưa có dịp đi sông Nho Quế. Mấy lần mưa bão, vài lần không kịp thời gian lên xuống.
Cũng may lần này trời quang mây tạnh, chụp được mấy tấm hình từ trên cao nhìn xuống một đoạn con sông. Cũng khá hài lòng rồi.
Mang Thương về cho trẻ con bản làng.

Chiếc xe vừa đổ dốc, một cảnh tượng rất xúc động hiện ra: đám trẻ con đã đứng hai hàng xôn xao chờ đợi.
Mấy trăm đứa mặt mũi xinh xắn, bụi bậm, có cả mấy chục đứa không có dép để mang.
Những ánh mắt sáng rỡ, mong chờ.

Cả đám lao xao chuẩn bị, hò hét bằng cả tính mạng và mãi khi kết thúc mới nhận ra các con không hiểu tiếng Việt.
Những con gấu bông, những viên kẹo, những quyển tập trắng tinh, những chiếc cặp…dần dần trao tay cho các con dưới cái nắng oi bức.
Cảm giác hân hoan, hạnh phúc khi các con đã đến & ra về trên tay có quà. Chỉ mong các con có thêm một chút động lực để đến trường mỗi ngày.
Cảm giác biết ơn vì có những người bạn, người em đã dũng cảm hơn mình nhiều vì đã làm được những điều mình chỉ có thể chung tay một phần nhỏ nhoi mà thôi.

Cảm giác vỡ oà khi nhìn thấy sự thích thú của từng gương mặt trẻ thơ khi ngồi lên chiếc bập bênh, chiếc xích đu vẫn còn mùi sơn ướt.
Và hơn hết, cảm giác hài lòng với mọi sự.
Đi qua từng triền núi xanh, đi qua từng mái nhà, đi qua từng ruộng lúa, ta thêm yêu cuộc sống này.
Vì Thương cho ta một thương duyên.
Đến với nhau.
Namaste!

















































Leave a comment