Phải có một tâm hồn đủ nhạy cảm, đủ tinh tế nhưng đủ vững vàng, tỉnh táo mới có thể ghi lại những khoảnh khắc thực sự làm ta choáng ngợp, mê man, lâng lâng theo từng bức ảnh. Dù là Khoảng Bình Yên, Miền Tự Do hay Bản Hùng Ca.

Kết thúc một hành trình, ta xin gác lại những bâng khuâng bằng một góc nhỏ nơi máng đầy những kỷ vật.
“…Về thu xếp lại, Hẹn ngày sau sẽ mua vui” (Trịnh Công Sơn)
…
Đặc biệt với bản Hùng Ca, đất nước Pakistan trải dài từ Islamabad đến Hunza, Skardu…rồi những vườn táo trĩu quả, những con bò, con cừu lững thững bước đi chậm chạp từ dốc núi này đến bờ đá kia, những vệt khói từ những mái nhà thấp bên triền đèo trên đường lên Fairy Meadown

Những phút giây lạnh giá trên chiếc xe chạy băng qua đồng cỏ đầy tuyết, đầy mưa phùn, đầy lá vàng hay cái xanh biêng biếc của hồ Attabad.
Có những phút giây lặng người vì ta đứng giữa cái sừng sững của hàng trăm ngọn núi tuyết trên đường đến với cây ATM cao nhất thế giới ngay biên giới Pakistan & Trung Quốc.

Ta cảm phục từng bước chân nhẹ thênh thang của mấy chú Yak xa xa.
Bình yên, Tự Do hay Hùng Ca, đôi lúc tự trỗi dậy từ tâm ta.
Cảm ơn Tran Thanh Thao đã mang nó về, gói lại một cách vẹn nguyên trong không gian đầy huyền ảo.

















































Leave a comment