Có bận đi vào rừng. Lạc trôi theo cảm xúc miên mang. Giữa rừng già. Đắm mình trong phút giây quá đỗi choáng ngợp của thiên nhiên. Đếm từng bước chân trên đá, trên lá, trên những hân hoan cuộc đời. Cứ đi lang thang cả tiếng mà không cần phải chào ai tiếng nào, không cần phải mỉm cười với ai. Chỉ có một miền an yên theo từng bước chân.
Ta đi qua từng đồi cao, từng con suối mùa đông lạnh ngắt. Những thanh âm núi rừng vang vọng xa gần, gần xa. Ta nghe cả tiếng thở của cỏ cây. Tiếng mấy con gà rừng hớt hãi khi đột nhiên có kẻ ngoại xâm.
Rồi ta thấy mấy cánh bướm chập chờn. Tiếng tanh tách của mấy con bọ ngựa hay chim gõ kiến vào mấy thân cây cổ thụ chẳng thể đoán bao nhiêu năm tuổi.
Ta lại nhớ những ngày lang thang….
“…Ta đi lang thang theo ngày tháng,
theo đời hoang mang buồn đi bốn phương trời.
Ta đi rong chơi như là gió, như là mây
đi tìm quên cơn mê này…” (Hoàng Thi Thơ)



















































Leave a comment