
Về trường nhân văn (USSH), về lại khoa Quan Hệ Quốc Tế nhân kỷ niệm 20 năm thành lập khoa (2003-2023), về lại những kí ức của 20 năm.
Những ngày đầu tiên của những cái đầu tiên!
Là một đứa tỉnh lẻ, nghèo khổ. Lặn lội góp nhặt một ít tiền để đăng ký xe lên Sài Gòn thi đại học năm 2003. Nhưng thiếu 0,5 điểm vì không biết process để xin giấy chứng nhận vùng miền để cộng điểm.
Lủi thủi về quê đạp xe mỗi ngày hơn 20km luyện thi tiếp 3 tháng để tiếp tục sự nghiệp thoát nghèo bằng cái chữ.
Lần này đậu hai trường: Cao Đẳng Kinh Tế Đối Ngoại & Quan Hệ Quốc Tế.
Cái duyên đến với nhăn văn cũng khá truân chuyên. Nộp hồ sơ vào last minutes, chắc không nhờ mối quan hệ của chị Châu thì chắc cũng không có cửa vào khoa.
Thiệt ra là trễ ngày nộp thôi chứ cũng không phải chạy chọt gì.
Vỡ oà khi hay tin trúng tuyển. Chị gọi về cho mình và nói Ân đậu rồi, đi học đi nha, cố gắng lên, nếu gặp khó khăn gì, nói chị, chị giúp được thì chị sẽ giúp.

Nghẹn ngào và quá đỗi biết ơn.
Ngày lên Sài Gòn, má dúi vào tay 800 ngàn. Ba khệ nệ vác bịch đủ thú bên trong, nào gạo, nước mắm, muối, cái nồi, cái ôm con trai mình, vỗ vai rồi quay vào trong nhà.
Lên xe với đầy cảm xúc: vừa hân hoan vì thoát được cái xóm thôn nghèo khó, vừa sợ vì làm sao trụ lời cái xứ đô hội, phồn hoa. Và cả chỉ với mấy trăm ngàn trong túi. Với một ước mơ cháy bổng: thoát nghèo.
1,460 ngày. Bốn năm đại học. Dọc ngang từ làng đại học Thủ Đức đến 10-12 Đinh Tiên Hoàng. Cứ mỗi 06 là chuyển nhà trọ một lần. Chiếc xe máy cà tàng nhiều khi cuốc bộ cùng nhau hàng mấy cây số vì không có tiền đổ xăng. Đạp xe hơn 20km để dạy thêm.
Và hàng triệu thứ khác trên vai.
Nhưng mỗi sáng thức dậy luôn nhủ một điều dù chông gai, mình phải luôn vững tin với lựa chọn. Luôn hỏi: vì sao mày tới đây.
Mỗi lần đến lớp, đặc biệt là lớp cô Hồng, luôm cho mình một cảm xúc tích cực.
“Chúng ta sống trong một thế giới đầy biến động!”
Nó là câu luôn trong đầu mình suốt trên ghế nhà trường và đeo đuổi mình 16 năm sau đó.
Hôm qua lúc đi bộ từ quán Hoa Viên về trường, cô nói với mình một câu “thằng Ân ngày xưa, cô thấy nó hiền queo, lúc nào cũng cảm giác sợ sệt, thiếu tự tin, nhỏ bé trước mọi người…”. Mình quay sang nói với cô, giờ chắc thành quỷ rồi cô nhỉ?
Hai cô trò cười muốn trẹo quai hàm.
Cái áo hồng cô mặc vừa luôn. Sao mà cô đẹp dữ thần vậy cô.
Mà còn xì teen dâu nữa chứ.

Thời đó, mình ít chơi đội nhóm, phe phái. Chỉ lên lớp miệt mài. Rồi đạp xe về ký túc xá, hay nhà trọ, trên đường ghé ngang chợ mua rau, cá thịt về nấu cơm. Xong cắp đít ra hội trường, miệt mài kinh sử đến khuya.
Ngày đó, ở giường tầng, cũng để ý 1 bạn trai nhỏ nhắn, học Ngữ Văn Anh hay Xã Hội Học gì, tên Thái (nhớ là Hồ Quốc Thái hay sao á). Hai đứa chăm nhau dữ lắm dù không nói với nhau nữa lời gì yêu thương. Thời đó, người ta cũng không ưa LGBT+ cho lắm. Bản cũng siêu siêng, toàn đứng đầu khoá. Sau chục năm ra trường, có một hai lần mình có thấy bạn đâu đó trên đường hay trên tivi.
Nhóm bạn thân thì chỉ có Huyền, Nghĩa, Phương. Mỗi cuối tuần, hay kéo về quận 9, về nhà bà ngoại ăn chực và uống Coca miễn phí vì Ba Huyền làm trong nhà máy Coca. Chắc vậy nên yêu Coca từ đó. Rất hay nghe ba kể về Coca, truyền cảm hứng về những con người ở Coca. Đang say sưa, cái ba nói, Ân mày lên bia!!!
Cho tới bây giờ, vẫn dõi bước theo những thành tựu của bạn Huyền, bạn Nghĩa. Duy chỉ Phương thì không biết về đâu.
Vẫn nhớ lắm cái ngày đầu tiên sau khi tốt nghiệp đi phỏng vấn ở một công ty làm về môi giới nhân sự. Anh sếp người Phi nói tiếng anh với mình. Đại loại, trong CV mày tao thấy ghi là học IR. Vậy chính xác nó là học cái gì. Đứng hình 30 giây, xong thỏ thẻ trả lời, ừ thì nó học về chính sách ngoại giao giữa các nước, về cách cách hành xử ngoại giao giữa con người khác văn hoá với nhau dựa trên sự thấu hiểu, cảm thông và tôn trọng. Vậy cái được nhận!
Dòng đời đưa đẩy, 15 năm ra đời, bản thân luôn luôn tự hào là con cháu IR.
Có một dạo cô Cẩm Thanh, giáo vụ ở trường mời mình về làm một buổi “career orientation” cho các em/cháu sinh viên với chủ đề “IR làm được gì”.
Mình trút hết ruột gan của 15-16 năm đi làm với các em.
Vì bản thân mình nghĩ, trước mắt mình, mấy trăm bạn trước mắt mình chính là mình của mười mấy năm về trước.
Những đôi mắt long lanh, đầy hi vọng, đầy khát khao, đầy màu hồng.

Vậy 15 năm đi làm, IR giúp gì cho mình:
IR cho mình một bữa tiệc buffet đủ món, đủ dinh dưỡng cho mọi sự khởi đầu.
IR cho mình một tâm thế dám đối mặt với mọi thứ.
IR một thái độ ứng xử văn minh đứng trên góc độ ứng xử như những con người với nhau.
Không chỉ IR, 04 năm đại học, những con người bạn gặp sẽ luôn dạy cho bạn một hoặc vô vàn bài học. Take it or leave it.
Và hơn cả, IR cho bạn tìm thấy chất riêng của chính bạn.
Cảm ơn rất nhiều thế hệ IR.
Một thời là con IR, mãi mãi là con IR.
Saigon, 18-11-202


















































Leave a comment