Còn 10km cuối của 45km trail, mình lại bắt đầu hỏi bản thân mình câu đó.
Và thực sự qua bao cái race, mình luôn hỏi mình câu đó.
Hai năm dịch, gần như không chạy bất kì cái trail nào, không đi núi Dinh luyện bữa nào. Nên không kì vọng gì cả. Chỉ duy nhất một điều: Không DNF.
Những KM đầu rất ổn áp, quen dần với đôi giày mới, quen dần với địa hình gồ ghề. Trời Đà Lạt man mát, gió nhẹ. Lòng người phơi phới qua từng bước chân. Lướt qua bụi cỏ, con suối khô.
Đường trail năm nay cũng ổn định, không quá nhiều đánh đố.
Xa xa tiếng ới nhau. Chờ tao với, chạy chi nhanh khiếp mậy?
Anh rọi cái đèn cho em bước qua nè….


Tiếng chim, tiếng gió ngàn thông, hoà vào một bản tình ca sương sớm.
Gặp lại những khuôn mặt quen. Những cái đập tay, ôm nhau thắm thiết.
Gặp lại những nụ cười đã lướt qua đời nhau trong hạnh phúc.
Vả gặp thêm những ban mai rực rỡ ở một khúc đường bất chợt bình minh ló dạng.
Lần này, quyết định không đeo tai nghe. Chỉ đơn giản là muốn cảm nhận cái âm thanh của núi rừng thiệt rõ. Cảm nhận từng hơi thả Ujaji như sóng biển rì rào.
Những rặng hoa dã quỳ đã vào mùa nở rộ, bên cạnh vườn cafe xanh, nắng vàng ươm đầy cả một đỉnh núi.
Đỉnh Radar mùa này như một cô gái đương độ xuân. Khác và rất khác những năm trước từng qua.


Những cái nắm tay kéo nhau lên dốc, mồ hôi nhễ nhại, rồi chia nhau mấy túi gel năng lượng.
Những cái vỗ vai nhau, cố lên cố lên, sắp về tới checkpoint rồi, sẽ có mì tôm, cháo gà, điện giải và hàng trăm lời động viên khác.
Mình quyết định không chạy nhanh nữa. Và đi chung với ba đứa em quen nhau trên đường về.


Mình nghĩ một chút xíu thôi nhé. Uống nước một chút xíu thôi nhé. Tụi em ráng một chút xíu nữa là tới checkpoint 09 rồi sau đó cứ đi tà tà về đích!
Những lời động viên ở những phút giây yếu đuối nhất có thể giúp bản thân đánh thức sức mạnh tiềm ẩn bên trong mình.
Nên động viên nếu có cơ hội! Đơn giản chỉ là một nụ cười, một ánh mắt quan tâm, một cái vỗ vai nhẹ nhàng.


Những cây số cuối thực sự là một cực hình với mình.
Đầu gối bị đau. Mình quay sang nói với mấy bạn, tụi em cứ lúp xúp về trước đi. Anh sẽ đi theo sau.
2km cuối, mình tưởng tượng có thể ngã quỵ bất kì lúc nào.
Finish line hiện ra.
Chân mình không vững nữa rồi.
Cũng may có gậy của em Vi.
Cũng may có em Ming, đi chung với mình.
Và đã về đích trong tiếng vỗ tay của đồng đội.
Một tình bạn đẹp trên đường race.


Mình vẫn sẽ luôn tự hỏi bản thân “vì sao mày chạy?”
Và luôn trả lời rằng chạy là cách để biết được bản thân mình còn đủ sức khoẻ, tình yêu thương giữa người và người với nhau.
Chạy là một phong cách sống.
Cảm ơn vì tất cả.
Namaste,
Di Linh, 12/11/2023

Leave a comment

About the AUTHOR

Welcome to Andy On The Go where stillness meets motion, and breath becomes a way of living.

My Latest Roads

Latest posts